Tôi cắn môi, cười lạnh:
“Đồ điên! Ai muốn bắt đầu lại với anh? Sao anh không quay lại với Hạ Minh Mị mà làm lại?”
Nhắc đến Hạ Minh Mị, ánh mắt Giang Hành Chu lóe lên vẻ lạnh lùng.
Nhưng khi nhìn về phía tôi, lại là sự dịu dàng vặn vẹo.
“Lăng Lăng… mỗi ngày anh đều nghĩ đến em, đến những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta.”
“Mỗi đêm anh đều hối hận, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy…
Nhưng không sao, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Em là vợ anh, đó là sự thật không thể thay đổi.”
Tôi nhổ nước bọt:
“Giang Hành Chu, tôi và anh chẳng còn liên quan gì! Tôi là vợ của Thịnh Cửu!”
Sự bình tĩnh gượng gạo của anh ta lập tức sụp đổ.
Anh ta siết lấy vai tôi, gằn giọng:
“Không phải!”
“Chung Lăng, chính em từng nói muốn ở bên anh mà…”
“Không sao, không sao… em chỉ đang giận dỗi thôi…”
Ánh mắt anh ta là một thứ điên cuồng cố chấp:
“Anh biết, em giúp con tiện nhân Hạ Minh Mị, nhưng không sao cả.
Em là vợ anh, em trút giận lên anh cũng được, anh không trách em.”
“Lăng Lăng, sau này em muốn gì anh cũng sẽ mua cho em, đừng cố chọc giận anh…”
“Chúng ta đến Mỹ làm lại từ đầu, sinh một bé gái có được không?”
Dù đang giữ chặt vai tôi, nhưng động tác lại nhẹ nhàng như sợ làm tôi đau.
Tôi cười nhạt đầy châm biếm:
“Nhưng Giang Hành Chu à…”
Lợi dụng lúc anh ta không chú ý, tôi đưa tay chạm lên cổ,
“Lần sảy thai trước, bác sĩ đã nói, tôi không thể có con được nữa.”
Ngay giây đó, tôi rút ra con dao mini gập anh ta từng tặng để tôi tự vệ, cực kỳ sắc bén,
và đâm thẳng vào chỗ gần tim anh ta.
“Bảo tài xế dừng lại, nếu không tôi giết anh!”
Giang Hành Chu cúi mắt nhìn con dao đâm chưa sâu, máu đỏ rỉ ra, lại… bật cười.
“Tiếp tục chạy! Nếu không các người đừng hòng lấy được xu nào!”
Anh ta gạt tay tôi, rút dao ra, máu lập tức trào ra dữ dội, nhưng chưa chí mạng.
“Lăng Lăng, em vẫn quá mềm lòng. Người như em, làm sao anh có thể bỏ mặc mà để em sống một mình?”
Tôi chưa từng thấy Giang Hành Chu điên cuồng đến mức này.
Trong lòng bắt đầu dấy lên nỗi bất an.
Nhưng giây tiếp theo, chiếc xe đột ngột phanh gấp!
Giang Hành Chu biến sắc:
“A Lăng?!”
Giọng nói của Thịnh Cửu vang lên làm tôi hoàn toàn yên tâm.
Hai phút sau, cửa xe bị kéo ra.
Thịnh Cửu hiếm khi thất thố, mắt đỏ hoe kéo tôi ra khỏi xe, kiểm tra toàn thân không ngừng.
Xác nhận tôi an toàn rồi, anh lập tức lôi Giang Hành Chu ra khỏi xe!
Nắm đấm như mưa giáng xuống người Giang Hành Chu.
“Mày dám bắt cóc cô ấy!”
“Giang Hành Chu, mày tin không, tao sẽ giết mày ngay tại đây?!”
Anh ta bị đánh đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn cố vươn tay về phía tôi.
“Lăng Lăng…”
Anh ta cố rút ra một vật nhỏ,
là bùa bình an mà năm xưa tôi đã cầu cho anh ta.
Một tấm bùa nhỏ xíu, từng chất chứa tất cả tình yêu tôi dành cho anh.
Tôi nhận lấy.
13
Trong một khắc, đôi mắt Giang Hành Chu ánh lên hy vọng.
Tôi nhìn anh, rồi quay sang người bên Thịnh Cửu, mượn lấy một chiếc bật lửa.
Ngọn lửa bập bùng, tấm bùa bình an cháy rụi thành tro.
“Không!!”
Giang Hành Chu lảo đảo bò dậy, bất chấp bị bỏng, nhào vào dập lửa,
nhưng chỉ còn lại một nắm tro.
“Giang Hành Chu, tôi sớm đã không còn yêu anh.”
“Loại người như anh, cha mẹ cũng chán ghét, và không xứng nhận được tình yêu của bất kỳ ai.”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Anh ta sững người bất động.
Tôi không nhìn lại nữa.
Thịnh Cửu dìu tôi lên xe rời đi.
Khi xe rời khỏi hiện trường, tôi dường như nghe thấy một tiếng khóc nghẹn vang lên.
Sau đó, Giang Hành Chu bị cảnh sát Hương Thành bàn giao lại cho cảnh sát Bắc Kinh.
Tôi và anh ta cũng chính thức ly hôn qua tòa án.
Cùng lúc đó, tập đoàn Giang thị hoàn toàn phá sản,
người từng tay trắng lập nghiệp, là tổng giám đốc của đế quốc trăm tỷ,
giờ đã trở thành tù nhân.
Ngày thứ hai sau khi vào tù, anh ta dùng bàn chải đánh răng đâm thủng cổ họng, tự kết liễu đời mình.
Nhưng, gió Bắc Kinh không thể thổi tới Hương Thành.
Tôi và Thịnh Cửu đã tổ chức hôn lễ như dự định.
Trăn Trăn bay đến Hương Thành chúc mừng tôi, còn kể thêm chuyện:
“Cô Hạ Minh Mị kia hình như chọc giận một kẻ từng làm việc dưới tay Giang Hành Chu.”
“Bị bắt cóc, tra tấn suốt ba ngày. Toàn thân thương tích đầy mình, giờ đã phát điên rồi…”
Cô ta cũng đã nhận quả báo của chính mình.
Đáng đời.
“A Lăng ơi, mau chuẩn bị, nhà trai đến rước dâu rồi đấy”
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra.
Trong tiếng cười vui nhộn, tôi thấy Thịnh Cửu bước đến, tay cầm bó hoa nhài tôi yêu thích nhất.
Anh, người luôn cao quý, giờ lại quỳ một gối trước mặt tôi.
“A Lăng, gả cho anh nhé?”
“Anh nguyện cùng em sẻ chia mọi điều trong đời.”
Trước lễ cưới, anh đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên chia sẻ cùng tôi.
Tôi xoa nhẹ ngón tay, vết hằn của chiếc nhẫn cũ đã biến mất.
Nhìn vào ánh mắt trong veo của anh, tôi mỉm cười.
“Được.”
Cuộc đời mà tôi từng khát vọng năm mười chín tuổi,
đến năm hai mươi chín tuổi, cuối cùng cũng bắt đầu.
(Hết)