Chỉ một tiếng gọi thôi, Giang Hành Chu đã bùng nổ:

“Chung Lăng là vợ tôi!”

Khi thấy rõ diện mạo Thịnh Cửu, anh ta lập tức quay đầu nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

“Lăng Lăng, hắn chính là người em hay gọi tên trong mơ phải không?

Em rời bỏ anh… là để đến với hắn sao?!”

Ánh mắt anh ta như thể chính tôi là kẻ phản bội, chứ không phải anh ta.

“Ngài Giang.”

Tôi chưa kịp đáp, Thịnh Cửu đã mở lời trước.

Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo:

“Trước khi đổ tội vô cớ lên người A Lăng, tốt hơn hết là anh nên xử lý sạch sẽ cô ‘bé ngoan’ của mình trước đi.”

Giang Hành Chu sững người, lập tức nhìn tôi:

“Lăng Lăng…”

“Chuyện đứa bé… anh cũng biết rồi. Nhưng anh đã đuổi cô ta ra khỏi biệt thự, em sẽ không gặp lại cô ta nữa.”

Tôi mất kiên nhẫn, cau mày:

“Anh nói đủ chưa, Giang Hành Chu? Tôi nhớ mình đã gửi đơn ly hôn cho anh rồi.

Tôi sẽ không về nữa.”

“Mọi chuyện giữa chúng ta đã chấm dứt.”

“Không!”

Giang Hành Chu bật dậy phản đối.

“Lăng Lăng, chín năm tình cảm của chúng ta sao có thể nói kết thúc là kết thúc…”

“Em biết mà, chúng ta đã bên nhau chín năm!”

Tôi ngắt lời anh ta, cười nhạt:

“Chín năm, ba lần sảy thai, một lần suýt chết.

Chừng đó còn chưa đủ sao?”

“Tôi – Chung Lăng – không quay lại với người cũ, càng không quay lại với kẻ đã thay lòng.”

11

Giang Hành Chu đứng chôn chân tại chỗ, chớp mắt liên tục rồi chỉ vào Thịnh Cửu:

“Không… Lăng Lăng, em ly hôn với anh là vì hắn ta đúng không?”

“Tại sao em lại tàn nhẫn với anh đến vậy?”

“Em từng nhiều lần gọi tên hắn trong mơ… Anh chỉ phạm sai lầm một lần, sao em nhất định phải kết tội anh đến mức đó!?”

Thì ra anh chọn Hạ Minh Mị, chỉ để trả đũa tôi.

Nghe vậy, Thịnh Cửu không nhịn nổi nữa, một cú đấm giáng mạnh khiến Giang Hành Chu ngã lăn ra đất!

“A Lăng đã bên anh suốt chín năm, dành cả thanh xuân đẹp nhất để cùng anh vượt bao giông tố!”

“Ngón tay cô ấy vĩnh viễn biến dạng, đầu gối mỗi khi trời mưa thì đau buốt,

thân thể từ khỏe mạnh đến yếu nhược…”

“Vậy mà anh còn mặt mũi đòi cô ấy quay về bên anh, anh xứng sao?!”

Hai người lao vào nhau, Giang Hành Chu trút hết kìm nén thành tiếng gào tuyệt vọng:

“…Nhưng người tôi luôn yêu là Lăng Lăng!”

Tôi sợ Thịnh Cửu bị thương, liền đá mạnh một cú vào người Giang Hành Chu, tách hai người ra.

“Anh bị thương rồi!”

Tôi cuống cuồng nâng mặt anh, lo lắng nhìn chỗ sưng tấy.

Giang Hành Chu kinh ngạc nhìn tôi.

Khuôn mặt anh ta cũng đầy vết bầm.

“Lăng Lăng, anh…”

Bầu trời bên ngoài đã chuyển âm u, tâm trạng tôi cũng hoàn toàn bị anh ta phá hỏng.

“Nếu Thịnh Cửu có chuyện gì, tôi sẽ bắt anh trả giá!”

Tôi lạnh lùng cảnh cáo, phớt lờ ánh mắt hốt hoảng của anh ta.

Tôi và Thịnh Cửu lên xe, bên ngoài trời mưa như trút.

Xe vừa khởi động, Giang Hành Chu đã đuổi theo,

nhưng đường trơn trượt khiến anh ta ngã lăn xuống đất.

Trước kia, tôi sẽ đau lòng vì cảnh tượng chật vật ấy.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ thấy phiền chán.

Trên xe, tôi rốt cuộc cũng lên tiếng:

“Thịnh Cửu, sao anh biết… tất cả những chuyện đó?”

Tôi rõ ràng chưa từng nói với ai.

Anh nhìn tôi dịu dàng, xoa nhẹ gò má tôi:

“A Lăng, thực ra anh luôn ở bên em.”

Lòng tôi chấn động, mắt cay xè.

Tôi và Thịnh Cửu quyết định kết hôn.

Đã lỡ mất chín năm, không thể để phí thêm dù chỉ một phút giây nào nữa.

Hai bên gia đình đều ủng hộ, đám cưới nhanh chóng được lên lịch.

Sau hôm đó, Giang Hành Chu biến mất.

Chỉ khi tôi nói chuyện với Trăn Trăn mới biết chuyện:

Hạ Minh Mị đã đánh cắp tài liệu của công ty Giang Hành Chu.

Anh ta từng xuất thân từ giới ngầm, chốn làm ăn không sạch sẽ,

hành động của cô ta là đòn chí mạng.

Điều quan trọng nhất:

Thịnh Cửu đưa tôi một tập tài liệu về Hạ Minh Mị.

“Hạ Minh Mị, tên thật là Lý Thanh Thanh.

Bảy năm trước, anh trai cô ta đã tự tử vì sự bành trướng trong làm ăn của Giang Hành Chu.”

“Sau đó cha mẹ ly dị, cô ta theo mẹ sống và đổi tên.”

Tôi ngạc nhiên nhướn mày:

“Vậy ra cô ta tiếp cận Giang Hành Chu là có mục đích…”

Cô ta lấy chính mình làm mồi nhử, dựng nên cái bẫy, chỉ để kéo Giang Hành Chu xuống bùn.

“Anh đã sắp xếp gặp mặt vài cổ đông của tập đoàn Giang thị.”

“A Lăng, có mối thù, phải tự tay em báo.”

Tôi châm lửa đốt tài liệu của Hạ Minh Mị.

“Đương nhiên rồi.”

“Trước tiên, để mẹ Hạ Minh Mị – đang nằm trên giường bệnh – biết hết mớ bê bối đó đi.”

Tập đoàn Giang thị là “đứa con” do chính tay Giang Hành Chu sáng lập.

Đau đớn anh ta ban cho tôi, anh ta cũng phải tự nếm trải.

Sự sụp đổ của Giang thị chẳng khác nào hiệu ứng domino.

Hạ Minh Mị là người đẩy ngã đầu tiên, và tôi là người đẩy cú cuối.

Sự sụp đổ ấy không thể cứu vãn.

Giang Hành Chu cuối cùng cũng bị giam vào trại tạm giam.

Anh ta thuê đội luật sư giỏi nhất ở Bắc Kinh để biện hộ.

Nhưng chuyện đó… chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

12

Cho đến ngày tôi đi thử váy cưới.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Thịnh Cửu, tôi lặng lẽ đi một mình, mãi đến chiều muộn mới quay lại bãi đỗ xe ngầm chuẩn bị lái về.

Nhưng vừa mở cửa xe, tôi bỗng bị một người ôm chặt từ phía sau.

Mùi nước hoa nam quen thuộc xộc vào mũi.

“Lăng Lăng, anh xin lỗi…”

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi đang ở trong một chiếc xe lạ.

Tài xế không quen biết đang tập trung lái xe, còn Giang Hành Chu ngồi bên cạnh tôi.

Râu anh mọc lởm chởm chưa cạo, người gầy rộc đi, toát ra vẻ sa sút.

Không rõ anh ta ra tù từ bao giờ.

“Giang Hành Chu, anh điên rồi à? Anh dám bắt cóc tôi?!”

Tôi muốn mở cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa chặt.

Anh ta nghiêng người đến gần, giọng trầm thấp nói:

“Lăng Lăng, anh không đồng ý ly hôn, nên em vẫn là vợ anh.

Anh chỉ đang đưa vợ mình đi thôi.”

“Em yên tâm, nửa tiếng nữa là đến bến tàu rồi.

Anh đã mua nhà ở Mỹ, đến đó chúng ta có thể bắt đầu lại.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap