4

Nhưng cô vẫn sợ.

Những thứ không có linh hồn đều giống nhau.

Một con rối gỗ được sơn màu rực rỡ.

Một cái xác côn trùng còn sót lại trong góc tường.

Một con cá ch,,et trôi nổi trên mặt nước, mắt trắng dã.

Và cả ngày hôm đó—

Giang Miên chìm trong vũng bùn.

Khi giật mình tỉnh giấc giữa trưa, trái tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.

Cảm giác sắp mất đi điều gì đó ngày càng mãnh liệt.

Tiếng cãi vã trong nhà vẫn không ngừng vang lên.

Cô nhắm mắt lại, gương mặt Giang Miên đêm đó lại hiện ra.

Im lặng mà bi thương.

Như một tiếng kêu cứu.

Lại như một sự buông bỏ hoàn toàn.

Cô vẫn gọi cho Giang Miên.

Tín hiệu bận kéo dài vô tận.

Cô cắn móng tay, không ngừng cầu nguyện.

Bắt máy đi.

Chỉ cần nghe giọng cô thôi cũng được.

Chỉ cần biết rằng cô vẫn còn sống.

Ngay giây phút cuộc gọi được kết nối, cô suýt bật khóc vì vui mừng.

Giọng Giang Miên nhỏ nhẹ.

Cô ấy hỏi ai đang gọi, có chuyện gì không.

Chu Hựu bỗng cứng đờ.

Cô vốn không giỏi ăn nói, càng không biết phải nói gì trong tình huống này.

Thế nên cô lắp bắp nói mấy chuyện vớ vẩn.

Nói đến cuối cùng, chính cô cũng không biết mình đang nói gì.

Nhưng Giang Miên không cúp máy.

Cô ấy vẫn lặng lẽ lắng nghe.

Cuối cùng, cô ấy lên tiếng.

“Tại sao lại gọi cho tôi?”

Chu Hựu bị hỏi nghẹn lời.

Tại sao ư.

Vì cô sợ.

Cô quá sợ hãi.

Chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ lại thấy đôi mắt thất thần, trống rỗng của Giang Miên.

Cô sợ rằng, một ngày nào đó, cô ấy sẽ bất ngờ biến mất khỏi thế giới này.

Bàn tay cầm điện thoại run lên bần bật.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“… Đừng ch,,et.”

Giang Miên.

Đừng ch,,et.

5

Chu Hựu đã giữ Giang Miên lại.

Để rồi sau này, vô số lần, cô oán hận bản thân mình.

Tại sao, lại không để cô ấy ra đi nhẹ nhàng hơn một chút.

6

Chu Hựu dọn đến sống chung với Giang Miên.

Trong căn nhà đó, ngoài hai người họ, không còn ai khác.

Thỉnh thoảng Giang Quân sẽ về nhà một chuyến, nhưng giữa hai anh em lạnh nhạt như người xa lạ.

Giang Quân không thích cô.

Chu Hựu biết điều đó. Nhưng cô cũng chẳng ưa gì anh ta.

Làm gì có người anh trai nào lại chẳng biết gì về những gì em gái mình đã phải trải qua chứ?

Giang Miên không thích nói chuyện.

Cô luôn nhốt mình trong phòng ngủ, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Chu Hựu ngày ngày tìm hiểu về cách chữa lành tổn thương tâm lý, cẩn thận từng chút một, muốn xóa đi mọi dấu vết của đêm hôm đó.

Ban đầu, Giang Miên không hề đáp lại.

Nhưng dần dần, cô ấy bắt đầu nói chuyện với cô nhiều hơn, thỉnh thoảng còn nhắc đến một vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống.

Chu Hựu tưởng rằng mọi thứ đang dần tốt lên.

Cho đến ngày hôm đó.

Cô nhìn thấy Giang Miên đứng trên ban công.

Gió quá lớn.

Như thể chỉ cần một cơn gió mạnh hơn chút nữa, cô ấy sẽ bị cuốn đi bất cứ lúc nào.

Chu Hựu gần như phát điên.

Nhưng ngay khoảnh khắc cô chạy đến, Giang Miên đã tự mình bước xuống.

“Chu Hựu.”

Cô ấy nhẹ nhàng gọi tên cô.

“Cậu làm chị của tớ, được không?”

“Được.”

Thật ra, bất kể cô ấy nói gì, Chu Hựu cũng đều đồng ý.

Tối hôm đó, Chu Hựu ôm chặt lấy cô ấy, khóc suốt cả đêm.

Nhưng cô ấy lại không khóc.

Chu Hựu chưa từng thấy Giang Miên rơi nước mắt.

Ngay cả khi nỗi đau đến cực hạn, cô ấy cũng chưa bao giờ khóc.

Cô bé này, sao lại có thể khổ sở đến mức—

Đến cả khóc cũng không biết nữa?

7

Về sau, Chu Hựu đưa Giang Miên đi gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ kê rất nhiều thuốc cho cô ấy.

Cô ấy đồng ý quay lại trường học.

Dường như mọi thứ thật sự đang dần tốt lên.

Cô ấy bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường.

Cô ấy kéo Chu Hựu về học lại, mỗi ngày đều giám sát cô ấy học bài.

Một năm sau, khi nhận được bảng điểm của mình, Chu Hựu đã vui đến phát khóc.

Nhưng đến tối hôm đó, khi cô phải quyết định chọn trường đại học—

Cô và Giang Miên đã cãi nhau.

Trường đại học nước ngoài rất tốt.

Nhưng nó quá xa Giang Miên.

Cô sợ.

Giang Miên đứng trước cửa, im lặng cúi đầu, không nói lời nào.

Sau đó, cô ấy giơ tay lên.

Từng món, từng món quần áo trên người bị cô ấy cởi ra.

Những vết sẹo chằng chịt, cũ có, mới có, chiếm trọn làn da trắng nhợt.

Có vết còn rỉ máu.

Lớn nhỏ đủ cả, trải khắp toàn thân.

Hóa ra, những gì gọi là “đã ổn”—

Chỉ là ảo giác.

Lần đầu tiên trong đời, Chu Hựu cảm thấy bất lực đến vậy.

Thì ra, trên thế giới này, có những người là không thể cứu được.

Con rối gỗ nứt nẻ từng bước một bước về phía cô.

Giang Miên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, rồi khẽ ôm lấy cô.

“Chị.”

“Đừng để em trói buộc chị…”

Giọng nói nhẹ bẫng như hơi thở.

“Nếu không… Em sẽ hận chính mình…”

8

Cảm giác bất lực của đêm hôm ấy lại một lần nữa ập đến.

Bằng tất cả sức lực của mình, Chu Hựu đã cố gắng níu giữ đóa ngọc lan mà cô dốc lòng cứu vớt.

Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn gục ngã trong vũng bùn ấy.

Thực ra, cô ấy đã héo úa từ lâu rồi.

9

Ngày Giang Miên tiễn cô ra sân bay, Chu Hựu cố gắng kìm nén, không để mình bật khóc.

Cho đến khi máy bay cất cánh.

Trên chuyến hành trình đến một đất nước xa lạ.

Cô khóc như một đứa trẻ mới lớn.

Bởi vì cô biết—

Giang Miên không thể sống tiếp được nữa.

10

Thực ra, mọi thứ đã có dấu hiệu từ lâu.

Nhưng khi cuộc gọi từ Giang Quân đến, rơi vào tay cô—

Cô vẫn không thể tránh khỏi sự sụp đổ hoàn toàn.

Sống thêm vài năm thì có ích gì chứ?

Hãy để cô ấy ra đi đi.

Sống đau khổ như vậy…

Đừng níu giữ cô ấy nữa.

11

Ngày Giang Miên nhảy xuống từ tầng mười tám.

Chu Hựu đứng ngay ngoài cửa.

Cô biết, Giang Miên sẽ không muốn gặp cô ở đó.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng gào xé ruột gan của Giang Quân, cô nhìn ra ngoài cửa sổ—

Thấy bóng dáng trắng xóa ấy, nhanh chóng rơi xuống.

Chu Hựu loạng choạng chạy thẳng xuống lầu.

Máu và màu trắng của váy cưới hòa vào nhau.

Chói đến mức khiến mắt cô đau nhức.

Cô run rẩy nắm lấy tay Giang Miên, nhẹ nhàng cởi áo khoác, đắp lên những vết thương chằng chịt trên người cô ấy.

“Kiếp sau…”

“Chị làm chị gái ruột của em nhé…”

“Được không?”

Giang Miên không còn có thể trả lời nữa.

Nhưng Chu Hựu biết.

Cô ấy nhất định sẽ đồng ý.

12

Ngày Giang Miên được chôn cất.

Chu Hựu không khóc.

Cô trang điểm thật đẹp, tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng.

Trong linh đường, chỉ có vài người đứng đó.

Ba của Giang Miên đứng trước di ảnh của cô ấy, lặng lẽ nhìn, không nói một lời.

Còn anh trai cô ấy, đang trò chuyện cùng khách khứa về điều gì đó.

Chu Hựu đặt xuống một bó hoa ngọc lan.

Khi quay người lại, cô nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ.

Cô ta mặc váy đen, mắt đỏ hoe, tiến lại gần di ảnh của Giang Miên, đứng ngay trước mặt cô ấy.

Một bộ dáng đáng thương giả tạo.

Chu Hựu vốn không phải người có tính khí tốt.

Chỉ vì em gái của cô ấy—

Cô em gái yếu ớt như một đóa hoa, một cô bé luôn khiến cô rơi nước mắt—

Mà cô mới học cách nhẹ giọng nói chuyện.

Nhưng giờ đây, Giang Miên đã đi rồi.

Chu Hựu mang giày cao gót, dứt khoát đá vào chân Đường Nguyệt Sơ.

Cô ta hét lên vì đau, ngã quỵ ngay trước mặt Giang Miên.

Tất cả mọi người trong linh đường đều quay sang nhìn.

Chu Hựu đối diện với ánh mắt của Giang Quân, ánh mắt đầy khiêu khích.

Người đàn ông ấy chỉ thoáng nhìn, rồi cụp mi xuống.

Chu Hựu đã từng là một kẻ du côn.

Hút thuốc, trốn học, đánh nhau, chuyện gì cũng đã làm qua.

Cô nắm lấy tóc Đường Nguyệt Sơ, ấn đầu cô ta xuống, bắt cô ta quỳ trước Giang Miên, dập đầu ba cái.

Trán cô ta bắt đầu đỏ lên, nước mắt dâng đầy.

Chu Hựu buông tay, cô ta ngã nhào xuống đất.

Cô bước lên, giẫm lên tay cô ta, giày cao gót nghiến mạnh.

Nước mắt Đường Nguyệt Sơ lập tức rơi xuống.

Chu Hựu ngồi xổm xuống, cười nhẹ nhàng.

“Tôi là một kẻ du côn.”

“Tôi không giống Giang Miên.”

“Cô ấy có đạo đức, tôi thì không.”

“Đường Nguyệt Sơ.”

“Những đau khổ mà em gái tôi đã phải chịu, tôi sẽ từng chút một, trả lại hết cho cô.”

“Chỉ cần tôi còn sống, cô đừng mong được yên ổn.”

13

Sinh nhật năm sau của Giang Miên, trời đổ mưa rất lớn.

Chu Hựu mua một bó hoa thật đẹp, mang theo cả những món mà cô ấy thích ăn.

Nhưng cô đến muộn.

Đã có người đến trước.

Mưa rơi xối xả, từng cơn từng cơn đập xuống mặt đất.

Người đàn ông đứng trên bậc thềm đã ở đó rất lâu, toàn thân ướt đẫm, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bia mộ trước mặt.

Chu Hựu không muốn lại gần.

Cô căm ghét Giang Quân.

Nhưng hắn cứ đứng bất động, như thể đã mọc rễ trước ngôi mộ ấy.

Bốn, năm tiếng trôi qua.

Bó hoa trong tay cô gần như đã héo rũ.

Người trông coi nghĩa trang bắt chuyện với cô.

Ông ta chỉ vào bóng người đứng trong mưa, nói nhỏ:

“Người đàn ông này hay đến đây lắm. Mỗi lần đến đều đứng rất lâu. Không biết người nằm dưới đó là gì của anh ta.”

Chu Hựu lạnh lùng đáp lại:

“Chẳng là gì của hắn ta cả.”

Sau đó, cô không mang ô, cầm theo bó hoa và túi đồ ăn, sải bước đi vào cơn mưa.

Giang Quân dường như cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi quay đầu lại.

Gương mặt hắn hốc hác, tiều tụy, tái nhợt đến mức không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.

Chỉ có đôi mắt đỏ ngầu, giống như bị xé nát, máu sắp tràn ra ngoài.

Chu Hựu đặt bó hoa xuống.

Sau đó, không chút do dự, giáng cho hắn một cái tát thật mạnh.

Hắn không né tránh.

Nửa khuôn mặt nghiêng hẳn qua một bên, vết đỏ lan rộng, khóe môi rỉ máu.

Nhưng hắn không nói gì.

Chu Hựu thu tay lại.

“Tôi muốn nói chuyện với Miên Miên.”

Người đàn ông trầm mặc trong giây lát.

Sau đó, hắn quay lưng, lặng lẽ rời đi.

Chu Hựu nhìn theo bóng hắn khuất dần, rồi khẽ phì cười, cúi đầu nói với tấm bia mộ:

“Miên Miên.”

“Vào giấc mơ của hắn thật nhiều đi, hành hạ hắn đến ch,,et đi.”

“À đúng rồi.”

“Còn một tin vui cho em nữa.”

“Đường Nguyệt Sơ bị gãy chân rồi.”

“Cô ta sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.”

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Những giọt nước lạnh lẽo đập lên tấm bia mộ, vang lên từng tiếng lộp bộp không dứt.

Thiếu nữ đứng đó, im lặng nhìn về phía trước.

Không còn màu sắc.

Không còn cảm xúc.

“Cô ta ở đó là được rồi, dù sao anh cũng chỉ coi cô ta là em gái.”

….

Chu Hựu khẽ thở dài.

“Đừng tìm hắn nữa.”

Cô ngồi xổm xuống, đối diện với bức ảnh trên bia mộ.

“Quên hết đi.”

“Nhân tiện…”

“Đợi chị nhé.”

“Kiếp sau, chị sẽ bảo vệ em.”

14

Chu Hựu không biết.

Năm Giang Miên mười tám tuổi, trong lần sinh nhật đầu tiên mà cô ấy thực sự được đón—

Cô ấy đã ước một điều ước.

Cô ấy mong rằng…

Kiếp sau, vẫn có thể làm em gái của Chu Hựu.

(HẾT.)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap