Giang Quân lấy ra món quà mà anh đã chuẩn bị từ lâu:

“Miên Miên giỏi lắm.”

Cô bé vui vẻ xoay vài vòng trong phòng, kéo tay anh cười nói:

“Lên cấp ba em sẽ ở ký túc xá.”

Rồi nửa đùa nửa thật dặn dò:

“Anh học đại học rồi đừng có suốt ngày gọi điện cho em nha, em nghe nói anh bận lắm đó.”

Giang Quân nhìn cô bé cười.

“Miên Miên.”

“Dạ?”

“Nhất định phải lớn lên thật tốt.”

“Biết rồi, biết rồi mà.”

Giang Miên cũng cười.

Năm Giang Miên mười bảy tuổi,

Giang Quân nhìn thấy bài đăng của cô bé trên trang cá nhân.

Hai cô gái cười rạng rỡ.

Người bên cạnh có hình xăm đứt chân mày, đeo khuyên tai.

Là Chu Hựu.

Khi anh gọi điện thoại, cô bé không bắt máy.

Một lát sau, cô bé mới gọi lại.

Bên kia đầu dây, giọng nói vui vẻ vang lên:

“Anh trai~”

Giang Quân khựng lại một lúc lâu, rồi mới lên tiếng:

“Cuối tuần em có đi dạo phố với bạn không?”

“Anh gửi tiền cho em.”

“Không cần đâu ạ.”

Cô bé cười, “Em với chị ấy hẹn nhau đến thư viện học bài rồi.”

Khi kỳ thi đại học đến gần, Giang Quân vội vã trở về để chăm sóc cô bé.

Mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm cho cô, còn căng thẳng hơn cả cô bé.

Ngày thi, anh chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đứng chờ bên ngoài cổng trường suốt cả ngày.

Môn thi cuối cùng kết thúc, cô bé là người đầu tiên chạy ra.

Những phóng viên đứng ngoài cổng còn chưa kịp cản lại.

Hôm đó, trời trong xanh, nắng rực rỡ.

Cô bé chạy ào đến ôm lấy anh.

Cười rạng rỡ.

Cất giọng trong trẻo:

“Anh ơi! Em thi xong rồi!”

Giang Quân ôm chặt cô bé.

“Chúc mừng em.”

Vào sinh nhật mười tám tuổi của Giang Miên, anh đã tổ chức cho cô bé một buổi lễ trưởng thành long trọng.

Dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, cô bé đội vương miện, khoác lên mình chiếc váy lộng lẫy, trông giống như một nàng công chúa thực thụ.

Mọi người cùng vỗ tay chúc mừng.

Cô bé nhìn về phía anh trong đám đông, ánh mắt giao nhau.

Cô bé khẽ mấp máy môi:

“Cảm ơn anh, anh trai.”

Đôi mắt của cô bé rất giống anh.

Khi cười lên, thật đẹp đẽ.

Tựa như có hàng ngàn ngôi sao vụn rơi vào trong đôi mắt ấy.

Mười tám tuổi, cô bé tỏa sáng, mạnh mẽ mà kiên cường.

Là em gái của anh.

Sau buổi tiệc,

Giang Quân đến nghĩa trang thăm mẹ.

Người phụ nữ trên tấm ảnh đen trắng, vẫn trẻ trung, xinh đẹp.

Giang Miên có bốn phần giống bà.

Anh đứng đó thật lâu.

Bàn tay đặt lên bia mộ lạnh lẽo.

“Mẹ ơi.”

“Công chúa nhỏ của mẹ…”

“Đã lớn lên bình an rồi.”

5

Năm hai mươi hai tuổi, Giang Miên tốt nghiệp đại học.

Cô không chọn vào công ty của anh, mà theo đuổi công việc mình yêu thích.

Thỉnh thoảng, hai anh em gọi video cho nhau.

Trên gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng không giấu được niềm vui.

Giang Quân nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô.

“Mệt thì nói với anh.”

“Anh có tiền.”

Người bên kia màn hình hời hợt cười qua loa, nhưng ngay sau đó điện thoại bị giật đi.

Chu Hựu ghé sát vào màn hình, cười nói:

“Anh Quân, đừng lo, em trông chừng Miên Miên, mọi thứ vẫn ổn. Nhưng mà…”

Phía sau, Giang Miên hét lên phản đối.

Giọng nói của Chu Hựu đầy vẻ trêu chọc:

“Chắc anh sắp được gặp em rể rồi đấy.”

Cuộc gọi bị cúp ngang.

Giang Quân ngồi trước bàn làm việc, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Kiếp này quá tốt đẹp.

Quá thuận lợi.

Tựa như một giấc mộng hư ảo giữa làn nước và ánh trăng.

Năm Giang Miên sắp tròn hai mươi tư, cô chuẩn bị kết hôn.

Người đàn ông đó, anh đã gặp nhiều lần.

Ôn hòa, tao nhã.

Rất yêu Giang Miên.

Tối trước ngày cưới, anh lại đến thăm mẹ.

“Mẹ ơi.”

“Ngày mai Miên Miên kết hôn rồi, nên con sẽ không đến nữa.”

“Công chúa nhỏ của mẹ đã tìm được hoàng tử của mình, từ giờ sẽ có hai người bảo vệ em ấy.”

“Mẹ ơi, nếu tất cả chỉ là một giấc mơ…”

“Có thể nào…”

“Kéo dài thêm một chút nữa không?”

6

Cô dâu biến mất.

Tất cả các nghi thức bị đảo lộn, khách khứa xôn xao, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Chu Hựu mặc váy phù dâu, chạy khắp khách sạn, gần như phát điên gọi tên Giang Miên.

Điện thoại không liên lạc được.

Trên WeChat, dòng tin nhắn cuối cùng của Giang Miên là một biểu tượng trái tim cô gửi hôm qua.

Nhưng khi gửi tin nhắn khác, chỉ còn lại dấu chấm than đỏ chói.

Giống hệt ngày hôm đó.

Giang Quân lao lên tầng mười tám, điên cuồng gõ từng cánh cửa.

Bị mắng chửi, bị xua đuổi, nhưng anh vẫn tiếp tục gõ cửa tiếp theo.

Cuối cùng, anh tìm thấy cô.

Cánh cửa căn phòng đó không khóa.

Hôm nay, Giang Miên rất đẹp.

Cô mặc một chiếc váy trắng dài, từng lớp voan mỏng và ren xếp chồng lên nhau.

Gương mặt trang điểm tinh tế, đôi tay lộ ra ngoài trắng mịn không tì vết.

Cô đứng ở mép ban công.

Gió cuốn lấy tấm mạng che đầu phía sau cô.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

“Miên… Miên Miên?”

Giang Miên nhìn vào mắt anh, khẽ mỉm cười.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Cũng là ngày giỗ của cô.

Giống nhau cả thôi.

Giây tiếp theo, cô ngã ngửa ra sau.

“Đừng mà—!”

Giang Quân gào lên, mắt trợn đỏ như muốn nứt toạc.

Mọi hình ảnh vụt qua trước mắt anh, như những thước phim tua nhanh.

Chiếc váy trắng loang máu trùng lặp với chiếc váy cưới hôm nay.

Vô số hình bóng của Giang Miên chồng chéo lên nhau.

Có cô bé cười.

Có cô bé khóc.

Nhưng tất cả đều dừng lại ở ngày hôm đó.

Cô đã lao mình xuống từ tầng mười tám.

Cô nói:

“Giang Quân.”

“Em đi tìm mẹ đây.”

Không—!!!

7

Giang Quân bật dậy khỏi cơn ác mộng, bóng đêm bao trùm căn phòng.

Bức ảnh chụp Giang Miên khi còn là học sinh trung học, đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.

Anh bật đèn lên.

Bức ảnh lập tức trở nên rực rỡ hơn.

Trong ảnh, cô bé không cười.

Nhưng trong giấc mơ, Giang Miên luôn nở nụ cười, dịu dàng gọi anh:

“Anh trai.”

Trong giấc mơ, cô bé không có những vết thương, không mắc bệnh, không có trầm cảm.

Cuộc đời không thể quay lại từ đầu.

Anh sớm đã biết điều đó.

Vậy thì tại sao.

Tại sao anh không thể đối xử với Giang Miên tốt hơn ngay từ sớm một chút?

Em gái anh.

Mãi mãi mãi mãi…

Không thể quay lại được nữa.

Gió bên ngoài mạnh mẽ lắc lư cửa sổ.

Người đàn ông chống tay lên mặt, nghẹn ngào bật khóc.

8

Giang Quân không ngừng cố gắng tưởng tượng, những nỗi đau mà cô từng phải chịu đựng.

Nhưng tất cả chỉ dẫn đến một kết quả—

Tự dằn vặt chính mình.

Trong ngày tháng lặp đi lặp lại của nỗi ân hận, anh dần dần sụp đổ.

Năm ba mươi sáu tuổi.

Anh đi tìm Miên Miên rồi.

Ngoại truyện: Chu Hựu

1

Lần đầu tiên Chu Hựu gặp Giang Miên, là vào năm nhất trung học.

Giang Miên học lớp bên cạnh cô.

Ảnh của cô ấy thường xuyên xuất hiện trên bảng vàng thành tích, lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt bình thản, không chút cảm xúc.

Các giáo viên trên cùng tầng lầu thường nhắc đến cái tên đó khi kéo cô ấy vào văn phòng để phê bình, nhưng trong giọng nói lại toàn là sự khen ngợi.

Chu Hựu không có thiện cảm với học sinh giỏi, đặc biệt là kiểu người vừa nhìn đã biết có một gia đình hạnh phúc viên mãn.

Không giống cô.

Cuộc đời của họ vốn không có điểm chung, dù cùng học một tầng cũng chưa đến mức quen mặt.

Cho đến ngày hôm đó, khi đi ngang qua hành lang, Chu Hựu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.

Nhưng khi quay đầu lại, tất cả đều biến mất.

Cô bực bội vô cớ, nhưng không có chỗ phát tiết.

Đành tiếp tục bước đi, nhưng lại bị ai đó kéo lại từ phía sau.

Người trong ảnh xuất hiện ngay sau lưng cô, cởi áo khoác ngoài và đưa cho cô, ra hiệu bảo cô buộc quanh eo.

Lúc đó, cô mới nhận ra trên quần mình đã loang một vệt đỏ lớn.

Đầu thu vẫn còn hơi lạnh.

Cánh tay Giang Miên nổi đầy da gà, sau đó vội vàng chạy đi mua đồ cho cô.

Chu Hựu nói cảm ơn.

Cô ấy chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:

“Không có gì đâu.”

Lúc đó, Chu Hựu mới chợt nhận ra—

Khi Giang Miên cười, cô ấy rất đẹp.

Giống như một đóa ngọc lan trắng tinh khôi.

2

Chỉ là, khi ấy cô không hề ngờ rằng, lần thứ hai cuộc đời họ giao nhau, sẽ là vào một thời khắc như thế.

Chu Hựu thi đại học không tốt, thiếu một chút điểm để vào trường hạng hai.

Trong nhà ngày nào cũng cãi vã, cô để tránh phiền phức nên thường ra ngoài lang thang.

Tối hôm đó, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, cô tình cờ nhìn thấy một chiếc móc khóa nhỏ rơi dưới đất.

Cô nhớ ra đó là móc khóa trên cặp của Giang Miên.

Lúc nào cũng lắc lư theo bước chân của chủ nhân.

Cô rẽ vào con hẻm, trong đầu trống rỗng.

Ánh sáng yếu ớt từ điện thoại chiếu lên thân ảnh bất động dưới đất.

Gương mặt quen thuộc lấm lem bùn đất, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cô.

Bộ quần áo rách nát, tấm lưng trắng muốt loang đầy vết máu đỏ thẫm.

Mùi da thịt cháy khét nhè nhẹ len vào mũi.

Dưới thân là một vùng bùn nhão.

Chu Hựu như bị ai đó tát một cú trời giáng.

Hình ảnh trước mắt như một lưỡi dao, đâm thẳng vào tim cô.

Lại còn xoáy mạnh, xé nát trái tim thành từng mảnh.

Đóa ngọc lan của cô.

Ngã xuống vũng bùn.

Thoi thóp.

3

Chu Hựu không dám nghĩ tiếp.

Cô không nhớ rõ hôm đó mình đã run rẩy cởi áo khoác đắp lên người Giang Miên thế nào.

Không nhớ rõ mình đã bế cô ấy lên và đưa cô ấy đến đồn cảnh sát như thế nào.

Cũng không nhớ rõ, lúc ngồi trên ghế ở đồn, gương mặt vô cảm của Giang Miên đã trả lời cảnh sát những gì.

Cô không dám nghĩ.

Trước khi cô đến, Giang Miên đã phải trải qua những gì.

Cô đưa Giang Miên về nhà.

Cô ấy tựa vào cửa kính xe, trên người vẫn khoác chiếc áo của Chu Hựu.

Ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ, hắt lên gương mặt cô.

Nhưng cô ấy vẫn đờ đẫn như một con rối vô hồn.

Chu Hựu nhìn cô ấy, cổ họng nghẹn lại, hốc mắt cay xè.

Cô không biết phải nói gì.

Giang Miên không quen cô.

Đây cũng không phải lúc để ôn chuyện.

Cô không thể giống một người bạn thân, để Giang Miên có thể khóc lóc thoải mái trước mặt mình.

Cô chỉ có thể đưa cô ấy về nhà.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap