Ta túm lấy tay hắn đẩy sang bên:

“Ta đã hứa hôm nay mua kẹo hồ lô cho Tín Nhi rồi!”

“Không được, nàng mang thai nặng, mấy chuyện lặt vặt này cứ để hạ nhân làm là được.”

Ta trợn trắng mắt:

“Kẹo hồ lô hạ nhân mua sao bằng ta tự tay chọn? Tín Nhi thích ăn kẹo do ta mua cơ!”

Không ngăn được ta, hắn đành điều xe ngựa lớn nhất, sang trọng nhất phủ.

Bình thường chỉ hai nha hoàn đi theo, giờ thì hắn hận không thể cho ta mang theo cả một đội cấm vệ.

Vì bị hắn trì hoãn, lúc ta đến học đường thì đã muộn.

Tức đến mức trong lòng mắng hắn tám trăm lần.

Cả ngày cắm đầu trong nha môn, như muốn dọn luôn ổ mà ở đấy!

Đến lượt ta đi đón con mà cũng lắm lời như bà già.

Ta xuống xe cầm theo xâu kẹo hồ lô, nhưng tiên sinh lại bảo:

Triệu Tín Nhi đã được một người phụ nữ đón đi rồi.

Kẹo hồ lô rơi “bộp” xuống đất.

Không đúng! Bà nội nó không thích ra ngoài, còn Triệu Nguyên Tu thì vẫn trong nha môn.

Má nó, chẳng lẽ bị bọn buôn người bắt cóc rồi?!

Vương Tú Tú không biết từ đâu ló ra, cười gian chìa năm ngón tay:

“Năm trăm lượng, ta đưa ngươi đi tìm con.”

“Giao dịch thành công!” Tay ta móc tiền nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh.

Ả ta lộ vẻ kinh ngạc:

“Ôi chao, gà sắt cũng biết rụng lông cơ đấy.”

“Nói nhảm! Đó là con ta!”

Ai ngờ ả ta nhận tiền xong liền nói:

“Về nhà đi, con ngươi về phủ rồi.”

Ta nghiến răng ken két, suốt đường về đầu óc chỉ nghĩ cách trả thù.

Về đến phủ, quả nhiên thấy Triệu Tín Nhi đang ngồi trong lòng bà nội, vừa hút kẹo hồ lô vừa cười ngây thơ.

Ta xông tới muốn véo tai nó:

“Triệu Tín Nhi! Ai cho con tự ý rời khỏi học đường! Biết ta lo lắng đến mức nào không!”

Tín Nhi rụt cổ lại:

“A… A nương, con xin lỗi…”

Ta vừa định mở miệng thì có giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên:

“Tín Nhi, đến chỗ mẫu thân.”

Lúc này ta mới thấy trong phòng có một nữ tử trang sức lộng lẫy, ánh mắt nhìn ta như nhìn ruồi bọ.

Ta thẳng thắn hỏi:

“Không quen, cô nương là ai?”

Nữ nhân kia tao nhã lau miệng:

“Tín Nhi, nói cho nàng ấy biết ta là ai.”

Giọng Triệu Tín Nhi nhỏ dần:

“Bà ấy… là mẫu thân con.”

Ta ngạc nhiên:

“Không phải mẹ con đã mất rồi sao?”

“Ngươi mới mất ấy!” Nàng ta đập bàn bật dậy.

Ta nhìn bà nội, mong một lời giải thích.

Ai ngờ bà ta ngay tại chỗ… giả vờ ngủ.

Ta đi lên véo mặt Triệu Tín Nhi:

“Con trai à, đi làm bài tập thôi, cơm chiều để vú mang vào phòng.”

Tín Nhi ngoan ngoãn đứng dậy, để mặc ta dắt đi.

“Khoan đã.”

Cô nương tiền nhiệm kia lên tiếng, giọng đầy áp lực:

“Đi cũng phải quỳ lạy mẫu thân một cái đã chứ?”

Tín Nhi mím môi: “Nhi tử cáo lui.”

Nàng ta nhìn ta cười khiêu khích:

“Được rồi, đi làm bài đi. Ngày mai ta sẽ kiểm tra con.”

Ta thì thầm với vú nuôi: lát nữa nấu canh nhớ cho hai quả trứng lòng đào vào, an ủi tinh thần đứa bé.

Trong phòng lập tức rơi vào sự yên lặng kỳ dị.

Bà nội vẫn giả vờ ngủ, cô nương kia thì ưỡn thẳng sống lưng ra vẻ ta là chính thất.

Buồn cười thật, tỷ tỷ đây sợ cái thái độ đó chắc?

Ta ung dung ngồi lên ghế thái sư, lập tức có hai nha hoàn đến xoa chân.

Nha hoàn lanh lợi nhất còn hỏi:

“Phu nhân có cần thêm xoa bóp chân không ạ?”

“Được, chuẩn bị đi.”, Ta lim dim mắt tận hưởng.

Mặt nàng ta tức đến mức xanh lè như cải bẹ.

Cứ thế —

Bà nội ngủ giả đến mức ngáy thật.

Nha hoàn đổi ba lượt mới đủ người bóp chân cho ta.

Tiền thê uống liền năm ấm trà, muốn vào nhà xí mà sợ mất hình tượng, phải cố chịu.

Cuối cùng, Triệu Nguyên Tu về tới!

Nhưng không phải đi vào — mà là quỳ trượt vào.

Vừa vào đã bắt đầu xoa chân cho ta:

“Làm phu nhân sợ rồi, vi phu đáng tội muôn chết!”

Vừa nịnh nọt, hắn vừa gọi mẹ:

“Nương, người mau đi ăn cơm đi, bụng kêu còn to hơn tiếng sấm.”

Bà nội lập tức bật dậy, hết đau lưng hết tê chân, chạy còn nhanh hơn đội múa lân.

Tiền thê cười nhạt:

“Xem ra vợ ngươi cũng là mẹ cọp gớm thật.”

Triệu Nguyên Tu không ngẩng đầu:

“Người đâu, mời người dư thừa ra khỏi phủ.”

Nàng ta đập bàn đứng dậy:

“Nếu ngươi đuổi ta, ngày mai ta sẽ đưa Tín Nhi đi!”

“Ngươi dám!”

Triệu Tín Nhi lập tức đứng bật dậy, giận đến mức cả người run lên khiến ta cũng giật mình.

08

Ta cấu vào tay Triệu Nguyên Tu một cái:

“Ngươi muốn chết à, làm ta giật mình.”

Hắn lập tức lại quỳ lướt đến, níu váy ta.

“Phu nhân đừng hiểu lầm! Ta và nàng ta sớm đã hòa ly, trong lòng chỉ có phu nhân thôi! Ngay cả trong mơ cũng gọi tên nàng!”

Ta kìm nén cơn giận, lạnh giọng:

“Không phải ngươi bảo vợ trước mất sớm sao? Sao, sống lại à?”

Triệu Nguyên Tu vô tội:

“Đúng vậy, nàng ta ‘mất’ mà. Ta đã bảo bà mối kể rõ hoàn cảnh của ta, ta tưởng nàng biết chứ.”

Ta nhất thời cứng họng.

Lúc trước bà mối mới nói “Triệu thị lang tái hôn”, ta đã vội vàng gật đầu, đâu có nghe kỹ phần sau.

Ta quay mặt đi:

“Ai biết hai người có âm thầm qua lại không.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap