CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/lam-ke-mau-dau-de/chuong-1-lam-ke-mau-dau-de/

“Hầu gia còn tuyên bố sẽ lập làm bình thê nữa kìa! Buồn cười chết mất!”

Vậy là An Ninh Hầu vinh dự được trao danh hiệu “Hầu gia mù mắt nhất Trường An” năm nay.

Mặt mũi coi như mất sạch về nhà mẹ đẻ luôn rồi.

06

Trong trà quán, ta nhìn tấm ngân phiếu năm ngàn lượng và hai khế đất cửa hàng mà Vương Tú Tú đưa tới, trong lòng cười đến nở hoa.

Mọi chuyện phải nói từ nửa tháng trước.

Lần trước sau khi giật đầu hoa của bà ta, mối thù giữa ta và Vương Tú Tú đã kết lại không thể tháo.

Ai ngờ bà ta lại lén tìm đến ta, bảo ta diễn một vở kịch cùng mình.

Xin lỗi nhé, chúng ta là kẻ thù đấy.

“Xin thứ lỗi, ta không giúp được.”

“Một ngàn lượng.”

Ta lắc đầu: “Nhà ta có lão Triệu, không thiếu tiền.”

“Ba ngàn lượng.”

Ta hơi do dự: “Nhưng đó là An Ninh Hầu đấy, quyền thế lớn lắm…”

“Năm ngàn lượng, thêm hai cửa hàng.”

“Giúp! Không phải vì tiền đâu, chủ yếu là ta ghét đàn ông khốn nạn.”

Thì ra Vương Tú Tú muốn làm cú chốt trước khi hòa ly, nhờ ta phối hợp bóc trần vụ tiểu thiếp giả mang thai.

“Cuối năm ngoái Hầu gia hứa, nếu nàng ta sinh thêm con trai thì sẽ lập làm bình thê. Mà ả cảnh giác lắm, chẳng ai tới gần được, ta cũng hết cách.”

Ta hỏi: “Không cho tới gần, sao ngươi biết là giả mang thai?”

Vương Tú Tú nhếch môi cười lạnh: “Ta đã sớm bỏ thuốc tuyệt tử vào người lão ta rồi, hắn lấy gì ra mà làm cha?”

Ta nhìn khuôn mặt méo mó của nữ nhân trước mắt, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được cái gọi là hậu viện hiểm ác.

May mắn làm sao, lão Triệu nhà ta chỉ có mỗi mình ta, nếu không thì cũng mệt đời.

Vụ hòa ly giữa vợ chồng An Ninh Hầu làm rung động cả kinh thành.

Vương Tú Tú mang theo ba mươi hán tử đến dọn của hồi môn, đến cả mạng nhện trên xà nhà cũng không tha.

“Sợi tơ này là dùng tơ lụa trong của hồi môn ta giăng thành! Gỡ hết mang đi!”

Hầu gia ngồi phệt dưới đất gào khóc:

“Chừa lại cho ta cái bô ban đêm cũng được mà!”

Vương Tú Tú cười lạnh:

“Đừng mơ! Là của ta thì một món cũng không để lại, đều phải mang đi!”

Mọi người thấy phủ An Ninh Hầu giờ trống trơn như nhà hoang, mới ngộ ra một điều:

Thì ra vị Hầu gia này tiêu tiền của vợ mà còn dám sủng thiếp diệt thê.

Trong nháy mắt, An Ninh Hầu thành tên sở khanh bị dân chúng kinh thành phỉ nhổ.

Đi đến đâu cũng có người buông lời mỉa mai, đồng liêu trên triều thì lạnh nhạt hẳn.

Ngay cả đám trẻ con cãi nhau cũng lôi ra chửi:

“Cha ngươi là An Ninh Hầu đó!”

Mà Vương Tú Tú thì sống vô cùng phong quang.

Dắt ba đứa con quay về nhà mẹ đẻ như tướng quân khải hoàn.

Nhà mẹ đẻ còn đánh trống mở cờ đón tiếp, phô trương còn hơn cả trạng nguyên vinh quy.

Nghe nói hôm đó Vương Tú Tú về nhà mẹ, Tạ Anh Anh và Tống Giai Giai đều lén đến xem.

Hai người trong tay cầm hoa tươi và quà tặng, ai ngờ đụng mặt nhau nơi góc vắng.

“Ể, sao ngươi cũng đến?”

“Hừ, ta chỉ đi ngang qua thôi.”

Cuối cùng cả hai mặt dày đỏ bừng, miễn cưỡng đưa lễ vật cho Vương Tú Tú rồi chạy mất dép.

Vương Tú Tú xúc động rơi nước mắt tại chỗ, còn hát một khúc Thời gian nấu mưa, ba người ôm đầu khóc nức nở.

Cảnh tượng mừng vui thế này, ta cũng không thể không góp mặt.

Lập tức sai người mang giỏ hoa đến phủ Thái sư chúc mừng.

Tiện thể ta còn tự tay viết một đôi câu đối:

Vế trên: Tra nam tiện nữ không có kết cục tốt

Vế dưới: Chúc mừng bản cô nương sống đẹp một mình

Hoành phi: Tái sinh cuộc đời

Tối đó, ta vừa bắt chéo chân vừa nhấm nháp hạt dưa, bỗng nhớ ra một chuyện:

“Con trai à, nghe nói tiểu tử nhà họ Vương giờ ngày nào cũng bám theo gọi con là đại ca hả?”

Tiểu bảo bối có chút ngại ngùng:

“Con… con không chơi với hắn đâu! Ai bảo hắn từng nói con không có mẹ.”

Ta nghiêm giọng dạy dỗ:

“Có thêm bạn là có thêm đường, trẻ con ấy mà~ biết sai sửa sai là điều đáng quý~”

Không ngờ Triệu Tín Nhi ngẩng đầu, nhìn thấu ta trong nháy mắt:

“A nương, có phải người ham tiền nhà họ không?”

Ta vừa ăn hạt dưa, nhân liền mắc ngược lên mũi.

Tiểu tử này sao chuyện gì cũng đoán trúng thế?

Không sai, sau vụ này ta đã quyết định làm bạn bề ngoài với mấy bà ấy.

Họ thật sự quá giàu, chỉ cần rơi móng tay thôi cũng béo hơn cả vòng eo của ta rồi.

Ta lắp bắp:

“Không… không có, A nương chỉ đang dạy con đạo lý làm người thôi mà.”

Tín Nhi tỏ vẻ “con hiểu rồi đấy”:

“Thôi được, dù sao con cũng không ghét hắn, ngày mai dạy hắn thuộc Tam Tự Kinh.”

Mắt ta sáng rỡ:

“Nó học thuộc Tặng Vương Luân rồi à?”

Tín Nhi hừ nhẹ, ngẩng đầu kiêu ngạo:

“Thì cũng là nhờ con thúc giục giỏi.”

Không hổ là con trai ta, đúng là thông minh lanh lợi!

07

Khi thai được tám tháng, Triệu Nguyên Tu, tên cuồng công việc ấy, đột nhiên bật chế độ “quản gia mẫu nghi thiên hạ”.

Cứ khăng khăng không cho ta ra ngoài đón con tan học.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap