Tôi nhìn cô ta, chỉ cảm thấy nực cười.
“Lâm Kiều Kiều, tôi nhớ không lầm thì cô cũng học trường 211 danh tiếng.”
“Lúc học đạo đức, thầy cô không dạy cô rằng”
“Thứ nhất, đừng chen chân vào gia đình người khác.”
“Thứ hai, phát hiện chồng ngoại tình phải dứt khoát rút lui sao?”
Lần này đến lượt Lâm Kiều Kiều sững người.
“Cô thật sự muốn ly hôn với Phó Dục à?”
“Cô đã ba mươi tuổi, sinh con cho anh ta rồi, còn anh ta là tổng giám đốc công ty.”
“Cô thật sự nỡ bỏ sao?”
Ban đầu tôi thấy nhàm chán.
Nhưng khi nghe câu hỏi này, tôi lại nghiêm túc nhìn cô ta.
“Xem ra, Phó Dục chưa từng kể chuyện cũ cho cô.”
“Khi tôi ở bên anh ta, chúng tôi sống trong căn nhà trọ 15 mét vuông, tiền lương mỗi tháng của anh ta chỉ 2000 tệ.”
“Cuộc sống khổ cực như vậy, tôi vẫn đồng ý cưới anh ta.”
“Không phải vì tiền, mà là vì tình yêu.”
“Việc cô xuất hiện, cho thấy tình yêu ấy đã trở nên vô giá trị.”
“Thứ như vậy nên vứt vào thùng rác, chẳng lẽ còn muốn ôm chặt rồi tự làm mình buồn nôn?”
Lâm Kiều Kiều nghẹn lời.
Một lúc sau, cô ta lại nói:
“Cô có biết không, anh ta thực sự đã đi triệt sản rồi?”
Câu nói đó khiến tôi bất ngờ.
Tôi từng nghĩ, chuyện đó chỉ là cái cớ để lừa dối tôi.
Lâm Kiều Kiều cười thê lương:
“Anh ta luôn miệng hứa hẹn với tôi rằng sau này sẽ có con.”
“Vậy mà lại âm thầm đi triệt sản vì cô.”
“Anh ta còn là đàn ông sao?”
20
Sau khi gặp tôi xong, nghe nói Lâm Kiều Kiều đã chủ động xin nghỉ việc.
Từ đó trở đi, không còn bất cứ tin tức gì về cô ta nữa.
Một tuần sau, hai tháng “thời gian hòa giải” kết thúc.
Tôi và Phó Dục cùng đến cục dân chính.
Anh ta trông vô cùng tiều tụy, người vốn luôn chú trọng ngoại hình, giờ lại râu ria xồm xoàm, thậm chí còn mang nhầm giày.
Nhìn thấy tôi, anh ta gượng cười: “Hạ Trúc.”
Tôi không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề, cùng anh ta đến quầy làm thủ tục.
Chỉ đến khi cầm được giấy chứng nhận ly hôn trong tay, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Phó Dục vẫn chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lưu luyến, thấy vậy liền cười chua chát:
“Em nóng lòng đến mức chỉ mong ly hôn thật nhanh sao?”
Tôi dứt khoát gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Ly hôn càng sớm, bắt đầu cuộc sống mới càng sớm.”
Phó Dục lại hỏi:
“Hạ Trúc, vậy anh có thể theo đuổi em lại từ đầu không?”
“Dù là bắt đầu từ một người bạn cũng được.”
Tôi suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu.
“Nếu anh đến thăm Thiên Thiên, tôi luôn chào đón.”
“Nhưng về tình cảm, tôi luôn tin vào một điều, những người đã từng thật lòng yêu nhau, một khi chia tay thì không thể làm bạn.”
“Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ về quá khứ, những ngày tháng khó khăn ta đã cùng vượt qua, vậy mà vẫn chẳng thể đi đến cuối cùng.”
“Phó Dục, tốt hơn hết là đừng ôm hy vọng gì nữa.”
“Hãy để chúng ta giữ lại chút thể diện, khi gặp nhau với tư cách là cha mẹ của con gái.”
Phó Dục cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn.
Anh ta khẽ nói:
“Được rồi.”
21
Sau khi ly hôn, tôi tiếp tục sống cuộc đời của mình.
Trước kia là một bà nội trợ.
May thay kiến thức đại học vẫn còn, nhờ có sự hỗ trợ từ bố mẹ và phần tài sản chia được, tôi quyết định ra nước ngoài học tiếp.
Thời gian này, tôi để Thiên Thiên ở lại trong nước.
Dù sao con vẫn còn nhỏ, ban đầu không được gặp mẹ trong thời gian dài nên rất hoảng loạn.
Lúc thì khóc, lúc thì mè nheo.
Phó Dục vẫn đều đặn đến thăm con, sau lần đầu tiên, Thiên Thiên không còn nhắc đến chuyện muốn mẹ sớm quay về nữa.
Tôi thắc mắc không biết Phó Dục đã nói gì với con.
Thiên Thiên kể lại đúng như những gì anh nói:
“Bố nói mẹ là một người phụ nữ rất giỏi, có quyền theo đuổi ước mơ của riêng mình.”
“Con không muốn mẹ phải sống với nuối tiếc.”
Lần hiếm hoi, tôi im lặng thật lâu.
Một lần tình cờ gặp nhau qua video call, tôi chân thành nói một câu:
“Cảm ơn.”
Sau khi kết thúc thời gian học ở nước ngoài, tôi vào làm việc trong một công ty nước ngoài.
Năm thứ tư sau ly hôn, tôi gặp được một người bạn đời phù hợp.
Anh là một giáo sư hài hước, cởi mở,
Vừa có thể bao dung những lúc tôi ngang bướng,
Lại luôn quan tâm đến Thiên Thiên ngày càng lớn.
Được cả gia đình yêu mến.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định kết hôn.
Trước ngày cưới, chồng tôi đưa cho tôi một gói hàng, tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Giao hàng cho em này.”
“Lạ một chỗ là không có mã gửi.”
Trong lòng tôi chợt đoán được, hẳn là Phó Dục tự mình mang đến.
Mở ra xem, bên trong là một cuốn album.
Là bức ảnh chụp gia đình lúc Thiên Thiên đầy tháng.
Trong ảnh có tôi, có Phó Dục, và Thiên Thiên khi còn là một bé sơ sinh.
Trông vô cùng đầm ấm.
Mặt sau ảnh vẫn là nét chữ quen thuộc của Phó Dục.
Nhưng dòng chữ từng viết bị gạch đi bằng bút dạ,
thay bằng một câu mới:
“Chúc em hạnh phúc.”
(HẾT)