Phó Dục vẫn lắc đầu.
“Không ly hôn được không?”
“Giữa anh và Lâm Kiều Kiều chỉ là sai lầm, không có cô ta rồi thì mọi chuyện sẽ lại như cũ.”
Tôi ấn dao mạnh vào cổ.
Tay khẽ run, máu lập tức rỉ ra một vệt dài.
Phó Dục chân mềm nhũn, quỳ xuống sàn.
“Đừng mà!”
“Hạ Trúc, anh xin em, đừng làm tổn thương chính mình.”
Tôi lập lại một cách kiên quyết:
“Tôi muốn ly hôn.”
Tôi đã quá mệt mỏi vì phải sống trong hoang mang mỗi ngày, không biết hôm nay chồng không về nhà là vì làm thêm hay vì đi tìm tiểu tam.
Tôi đã quá mệt mỏi với việc phải kìm nén khinh bỉ, giả vờ thân mật, những điều tôi nghĩ là “tình cảm chân thành”, trong mắt Phó Dục chỉ là ép buộc và kinh tởm.
Tôi không phải thánh nữ.
Tôi thật sự… quá đủ rồi!
Cuối cùng, Phó Dục cũng nhận ra mọi chuyện đã không thể vãn hồi.
Anh ta cúi đầu, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống má.
“Được… ly hôn. Anh đồng ý với em.”
18
Thời gian “chờ ly hôn nguội lại” kéo dài một tháng.
Tôi lái xe, đưa Thiên Thiên trở về nhà bố mẹ đẻ.
Lần này, khi thấy tôi kéo vali, ôm con gái trong tay, bố mẹ cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào bố.
“Bố, mẹ, con muốn ly hôn.”
…
Không khí trong phòng khách nặng nề đến nghẹt thở.
Bố vừa uống thuốc hạ huyết áp, ngồi trên sofa với vẻ mặt phức tạp.
“Hạ Trúc, con đừng làm loạn nữa được không?”
“Ba năm trước, bố mẹ đã khuyên con đừng lấy Phó Dục, con lại cứng đầu như ăn cả chục cân đinh, nói gì cũng không nghe.”
“Bây giờ, cuộc sống mới bắt đầu khá lên, Phó Dục đã là ông chủ lớn, con cũng sinh được bé Thiên Thiên rồi.”
“Tại sao còn muốn gây sóng gió?”
Trước khi đến đây, tôi đã đoán trước rằng bố sẽ phản đối.
Ông không muốn tôi lao tâm khổ tứ.
Từ nhỏ đến lớn, yêu cầu của ông đối với tôi chỉ có một chữ: ổn định.
Nhưng tôi không thể tiếp tục như vậy nữa.
Tôi kể lại hết mọi chuyện.
Sau khi nói xong, trong lòng tôi nảy sinh một suy nghĩ:
Nếu bố khuyên tôi tha thứ cho Phó Dục, tôi sẽ lập tức dọn đi.
Dù là ở khách sạn hay sang thành phố khác, cũng không ai ngăn được tôi ly hôn.
Không ngờ, sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, bố tôi liền lao vào bếp, cầm dao định liều mạng với Phó Dục.
Người bố vốn hiền hòa, học thức uyên thâm, lần đầu tiên buông lời chửi thề:
“Phó Dục là đồ khốn nạn!”
“Hồi đó nó đã hứa với bố thế nào? Nói rằng cả đời này sẽ không bao giờ phản bội con!”
“Vậy mà… vậy mà nó dám lén lút vụng trộm bên ngoài!”
“Bố phải chém chết nó!”
Tôi và mẹ vội vã ngăn lại.
Cuối cùng, nhờ Thiên Thiên bỗng khóc òa lên, bố tôi mới ném con dao xuống.
Tôi cũng bật khóc.
“Bố, chẳng lẽ con ly hôn là sai sao?”
Nước mắt ông tuôn rơi.
Ông thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt đầu tôi:
“Thật ra… có ly hôn hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Chỉ là dạo này sức khỏe bố càng lúc càng yếu, sợ một ngày đột ngột ra đi, để lại hai mẹ con bơ vơ.”
“Mẹ con còn có lương hưu, còn con thì sao?”
“Sau khi sinh con, sức khỏe con suy yếu, giờ lại bồng bế một đứa bé, bố sợ con khổ.”
“Nhưng nếu con bị tổn thương, muốn ly hôn…”
“Bố ủng hộ con.”
Rồi ông lấy từ két sắt ra một quyển sổ tiết kiệm, đặt vào tay tôi.
“Cùng lắm thì… trở lại như ngày xưa.”
“Bố mẹ nuôi con.”
Trái tim tôi vốn đầy bất an, cuối cùng cũng tìm được chốn yên ổn.
19
Thoáng chốc đã hai tháng trôi qua.
Ban đầu, Phó Dục vẫn còn tìm đến, định nhờ bố mẹ tôi khuyên nhủ.
Kết quả bị bố tôi đuổi thẳng.
Không cam tâm, anh ta tìm đủ mọi lý do để liên hệ với tôi.
Tôi tuyệt đối không phản hồi.
Cuối cùng, anh ta hoàn toàn im lặng.
Ngược lại là Lâm Kiều Kiều.
Dựa vào quan hệ thể xác mà leo lên làm thư ký, đã khiến đồng nghiệp nghi ngờ.
Hơn nữa, mấy nữ nhân viên có chính nghĩa, hôm đó tận mắt chứng kiến tôi sụp đổ và sự chột dạ của Phó Dục, lại càng khinh bỉ Lâm Kiều Kiều vì đã phá hoại gia đình người khác.
Phó Dục không đuổi việc cô ta, chỉ chuyển cô ta sang vị trí văn phòng.
Dù vậy, cô ta vẫn sống trong bất an.
Thế là cô ta bắt đầu quấy rối tôi không ngừng.
Nằng nặc đòi gặp mặt nói chuyện.
Một số gọi không được, lại đổi số khác.
Tôi phiền không để đâu cho hết.
Cuối cùng, vì không muốn bố mẹ lo lắng, tôi đồng ý gặp mặt.
Quán cà phê.
Cô ta từng là người trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc tinh tế, giờ đây cho dù trát bao nhiêu lớp phấn cũng không che nổi gương mặt nhợt nhạt.
Cô ta nhấp một ngụm cà phê, cười khẩy:
“Hạ Trúc, tôi đã đánh giá thấp cô.”
“Nếu tối hôm đó ở đồn cảnh sát, cô mà nổi điên rồi xông lên đánh tôi, có khi tôi còn có cửa thắng.”
“Nhưng cô quá bình tĩnh.”
“Cái tên Phó Dục đúng là loại đàn ông khốn kiếp, càng không có được càng khao khát.”
“Chiêu lấy lùi làm tiến của cô, thật là cao tay.”
“Tôi tâm phục khẩu phục.”