Chương 11
Lò rèn là sản nghiệp mà mẫu thân để lại cho ta để che mắt người đời.
Bọn thợ trong đó đều là người bà đã âm thầm sắp đặt từ khi còn sống trong phủ Hầu, bà sớm đã đoán được sẽ có một ngày cá chết lưới rách.
Bà chuẩn bị sẵn cho ta một nơi yên ổn để dung thân.
Vừa mới làm xong thủ tục chuyển hộ tịch, Tô Nguyệt Nguyệt đã vội vã loan tin khắp nơi, mẫu thân nàng sắp gả vào phủ Định Viễn Hầu.
Ai ai cũng thi nhau chúc phúc, chẳng ai quan tâm trước kia từng có chuyện gì xảy ra trong học xá.
Thanh thế càng lớn, ta càng cảm thấy hài lòng.
Tô Tiệm Sinh sớm đã tung tin, rằng ngày đại hôn sẽ phát cháo cứu tế ở vùng ngoại thành.
Lễ vật sính lễ nối dài ba vòng quanh phố mới được rước về phủ Hầu.
Ngay cả trong học xá cũng rộ lên đủ lời đồn đại, ai nấy đều ca tụng chuyện tình sâu sắc giữa Định Viễn Hầu và Văn phu nhân.
Những người từng mắng ta là đồ con hoang lại càng mồm năm miệng mười:
“Ta đã nói rồi, chỉ có Nguyệt Nguyệt mới xứng là thiên kim tiểu thư của phủ Hầu. Chứ như ai kia, sinh ra cũng chẳng hưởng được phúc phần.”
Những khuê tú được nuôi dạy trong danh môn, lúc này đều hóa thành những mụ đàn bà đanh đá nơi phố chợ.
Tô Nguyệt Nguyệt giả vờ bước đến an ủi ta:
“Muội muội đừng giận, chúng ta đều là người một nhà, cha mẹ cũng rất nhớ muội.”
Nói rồi nàng lấy ra một xấp thiệp mời, phát cho từng người dự lễ thành hôn.
Ai nấy đều vui vẻ nhận lấy, duy chỉ có tiểu thư phủ Tướng quân là lặng người nhìn ta, trong mắt đầy nghi hoặc.
Dưới ánh mắt ấy, ta mỉm cười nhận lấy thiệp mời mà Tô Nguyệt Nguyệt đưa đến: “Yên tâm, ta nhất định sẽ đến.”
Tô Nguyệt Nguyệt vốn tưởng ta sẽ từ chối, bất ngờ đến mức chưa kịp phản ứng, lời thoại chuẩn bị sẵn cũng đành nuốt ngược vào trong.
Đó là chiêu trò nàng ta thường dùng nhất: trước giả vờ đáng thương lấy lòng, sau đó đẩy người khác ra mặt thay mình gây chuyện.
Người nàng ta không thể thu phục, ngoài ta ra, chính là tiểu thư của phủ Tướng quân.
Chương 12
Hai ngày nay, khi mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới, ta âm thầm trở lại phủ Hầu một chuyến.
Vừa vào cửa đã chạm mặt Văn Thục Vân với dáng vẻ ngạo mạn, đắc thắng.
Giờ đã trở thành nữ chủ nhân phủ Hầu, nàng ta cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân.
Bọn hạ nhân từ trước đến nay luôn nịnh trên chèn dưới, nay lại càng quá đáng.
“Tô tiểu thư, sắp đến ngày đại hỉ của phu nhân và Hầu gia rồi, ngài tới đây làm gì?”
Nha hoàn thân cận của Văn Thục Vân chặn ta lại, trong mắt lộ vẻ cảnh giác.
“Ta đến thu dọn di vật của mẫu thân, kẻo làm phiền tân nhân.”
Ta bình tĩnh đáp, không để lộ chút sơ hở.
Văn Thục Vân thấy ta biết điều, liền mỉm cười ra hiệu cho nha hoàn nhường đường.
“Ngươi có lòng như vậy thì tốt, lát nữa cứ mang hết đồ của mẫu thân ngươi đi, ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa.”
Sân viện của mẫu thân nằm gần thư phòng của Tô Tiệm Sinh, nghe nói ta đến thu dọn đồ đạc nên thị vệ cũng không ngăn cản.
Những nhược điểm của Tô Tiệm Sinh, ta luôn ghi nhớ rõ ràng.
Chỉ là không ngờ sẽ có ngày, chúng lại dễ dàng rơi vào tay ta như thế.
Ta ghé qua phủ Tướng quân một chuyến, đến khi quay về trời đã nhá nhem tối.
Ngày hôm sau, chính là ngày đại hôn của Tô Tiệm Sinh và Văn Thục Vân.
Rượu đã ba tuần, men say dâng lên, Tô Tiệm Sinh đang ngồi nghe mọi người vây quanh tâng bốc.
“Chúc mừng Hầu gia tâm nguyện thành hiện, mỹ nhân về bên tay!”
“Hầu gia và phu nhân tình thâm nghĩa trọng, thật khiến người người ngưỡng mộ, chén này ta xin cạn trước!”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một toán binh lính bao vây phủ Hầu, trong ngoài chật kín.
“Phủ Tướng quân phụng mệnh bắt giữ Định Viễn Hầu! Kẻ không liên quan, lập tức tránh ra!”
Chưa kịp để Tô Tiệm Sinh phản ứng, ông ta đã bị còng lại như trọng phạm.
Trong phòng tân hôn đỏ rực ánh nến, Văn Thục Vân và Tô Nguyệt Nguyệt nghe tiếng náo loạn liền chạy ra xem, lòng đầy bất an.
Bất chấp quy củ hôn lễ, hai mẹ con vội vã lao ra.
Và điều họ thấy, chính là cảnh Tô Tiệm Sinh bị áp giải rời phủ trong đêm cưới.
Màn kịch đầy bi hài, rốt cuộc cũng đi đến hồi kết trọn vẹn.
Chương 13
Một tuần sau, Tô Tiệm Sinh cùng vợ con bị xử trảm ngoài cổng thành.
Vị Định Viễn Hầu từng cao cao tại thượng, đạo mạo đoan chính, cuối cùng đã thân bại danh liệt, đầu rơi khỏi cổ.
Ông ta đến chết cũng chẳng ngờ rằng, một ngày trước đại hôn, ta đã lẻn vào thư phòng tìm được chứng cứ tham ô của ông.
Khi còn nhỏ, ta từng vô tình thấy ông ta đang giao dịch bí mật trong thư phòng, ánh mắt chứa đầy sát khí khi đó khiến ta sợ đến mức ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, ta giả điên giả ngốc, giả vờ như đã quên sạch mọi chuyện.
Đến nay, những gì từng chứng kiến cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Hoàng hôn đỏ rực phủ lên vết máu loang lổ trên mặt đất, vở kịch đã hạ màn.
“Nhờ có chứng cứ ngươi gửi, lần này lương thảo ở biên cương mới không rơi vào tay bọn sâu mọt.”
Tiểu thư phủ Tướng quân đứng bên cạnh ta, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười.
“Cho ta làm quen lại một lần nữa. Ta tên là Phó Như Kiều.”
(Hết)