CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/ky-menh-hong-trang/chuong-1-ky-menh-hong-trang/
Ông ta đã nóng lòng muốn rước Văn Thục Vân lên làm chính thê, lại còn muốn nhận được lời chúc phúc từ ta?
Cái chết của mẫu thân trong mắt bọn họ chẳng khác gì một cái chướng ngại đã bị dẹp bỏ. Sự đồi bại giữa họ cuối cùng cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Mẫu thân ta còn chưa lạnh xác, mà ngươi đã thông báo cho ta việc muốn cưới vợ kế, thật nực cười.”
“Làm cha chỉ là muốn thông báo cho con một tiếng. Mẫu thân con mất rồi, ta sẽ đến viếng. Ta và Thục Vân đã lỡ làng suốt mười sáu năm, ta sao nỡ để nàng cô đơn thêm nữa?”
Giọng ông ta không mang chút do dự nào, hiển nhiên đã sớm dự liệu được phản ứng của ta.
Dẫu biết lòng đã cạn hy vọng từ lâu, ta vẫn không khỏi giật mình vì sự tuyệt tình đến nhường ấy của người đàn ông này.
Chương 9
Lần nữa bước vào phủ Định Viễn Hầu, đám hạ nhân trong phủ ai nấy đều thấp thỏm hoang mang.
Hồi môn của mẫu thân vẫn còn ở đây, ta buộc phải quay lại lấy.
“Lão gia, phu nhân muốn nhảy xuống giếng! Xin ngài mau tới khuyên ngăn!”
Người phụ thân xưa nay lạnh lùng vô cảm, lúc này lại vì một người phụ nữ mà rối trí đến cuống cuồng.
Ta nhìn ông ta phát điên xông lên trước, ôm chặt lấy người đàn bà vừa bị nha hoàn cản lại.
“Tiệm Sinh… năm xưa ta bị ép phải rời xa chàng, bao năm bôn ba nay mới có cơ hội được bên nhau. Nếu không được Lẫm Thuần chấp thuận… ta sao có thể…”
“Nhưng ta thật sự không thể sống thiếu chàng, ta sao nỡ xa chàng thêm lần nữa…”
Vừa nói vừa giãy giụa muốn lao xuống giếng, may mà được ôm chặt kịp thời.
Một màn diễn xuất thật khéo léo.
Tô Tiệm Sinh, kẻ ích kỷ như ngươi mà cũng bị trò mèo rẻ tiền này lừa gạt, đúng là nực cười.
Đột nhiên, Tô Nguyệt Nguyệt quỳ sụp xuống trước mặt ta.
Nàng ta khóc lóc cầu khẩn: “Lẫm Thuần, chuyện của mẫu thân ngươi, ta và mẫu thân ta đều rất đau lòng. Nhưng mẹ ta và Tô lão gia thật lòng yêu thương nhau, nay mới có cơ hội nối lại tiền duyên…”
“Ta biết ta đã cướp đi vị trí vốn thuộc về ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể lập tức thu dọn hành lý rời khỏi nơi này.”
Vừa nói, nàng ta liền quay người chạy về phòng thu dọn đồ đạc.
Ta đến đây chỉ để lấy ít đồ, tiện thể xem một màn náo nhiệt, chẳng ngờ lại bị cuốn vào vở bi kịch của cặp uyên ương khổ mệnh này.
“Đủ rồi, Nguyệt Nguyệt, con là con gái của ta, cứ yên tâm ở lại phủ Hầu.”, cuối cùng, Tô Tiệm Sinh cũng lên tiếng.
“Nhưng… muội muội dù sao cũng là con ruột của phụ thân, con không nên ở lại nơi này.”
Tô Nguyệt Nguyệt rưng rưng nước mắt, dáng vẻ đầy tủi thân.
Đúng là một gia đình trời sinh một cặp, ngay cả tài diễn xuất cũng đồng lòng đến vậy.
Chương 10
Ta như một kẻ đứng ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn vở kịch này diễn ra, chẳng nói một lời.
Diễn xuất của bọn họ vụng về đến buồn cười, chẳng qua chỉ muốn ta tận mắt chứng kiến Văn Thục Vân danh chính ngôn thuận bước vào phủ Hầu, trở thành Tô phu nhân.
Nhưng có liên quan gì đến ta?
Ta chẳng còn chút lưu luyến nào với cái nhà họ Tô này, chỉ cần đặt chân vào nơi này là cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.
Tô Tiệm Sinh tỏ vẻ đạo mạo, ánh mắt nhìn ta toàn là chán ghét và ghê tởm.
“Tô Lẫm Thuần, ngươi đừng hòng phá hoại chuyện hôn sự giữa ta và đại bá mẫu ngươi nữa! Cái nhà này bị ngươi làm cho rối loạn, ngươi không xứng là con gái họ Tô! Ngươi muốn dọn ra ngoài ta mặc kệ, nhưng tuần sau là hôn lễ của ta và Thục Vân, ngươi nhất định phải đến!”
Nhìn cả nhà bọn họ cùng phô ra gương mặt xấu xí như nhau, ta không nhịn được mà bật tay vỗ nhẹ, tán thưởng.
“Ta có thể đến.”
“Nhưng ta muốn các ngươi chấp nhận một điều kiện.”
Nghe ta đổi giọng hòa hoãn, sắc mặt Tô Tiệm Sinh cũng dịu lại đôi chút: “Con muốn gì?”
“Ta muốn chuyển hộ tịch ra khỏi phủ Định Viễn Hầu, dời sang lò rèn ở thành Tây.”
Hai mẹ con vừa nãy còn mặt mày thê thảm, lập tức đổi sắc mặt tươi cười.
“Cha ơi, muội muội thật là hiểu chuyện, nhất định không thể để muội ấy thất vọng mà quay về tay không!”
“Con biết mình đang nói gì không? Một khi chuyển hộ tịch rồi, mọi vinh quang liên quan đến phủ Định Viễn Hầu sẽ không còn liên can gì tới con nữa.”
“Nếu ngài có thể cho ta năm trăm lượng bạc để ta làm ăn sinh sống, ta còn có thể thay ngài lo liệu hôn sự, đảm bảo khách khứa hài lòng, lễ cưới tổ chức thật rực rỡ.”
Văn Thục Vân hài lòng ra mặt, làm nũng kéo tay Tô Tiệm Sinh.
“Tiệm Sinh à, thiếp muốn toàn thành đều chứng kiến hạnh phúc của chúng ta. Lẫm Thuần hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ thu xếp chu đáo. Thiếp cũng muốn lưu giữ lại ký ức đẹp nhất với chàng.”
Tô Tiệm Sinh chìm trong men say hạnh phúc, Văn Thục Vân nói gì ông ta cũng gật đầu đồng ý.
Bọn họ vui đến mức đuôi sắp vểnh lên trời, chẳng còn chút cố kỵ nào với ta nữa.
Đã như vậy, thì ta cũng yên tâm lo liệu.
Chiều hôm đó, ta liền chuyển hộ tịch ra ngoài, đứng ngoài cuộc mới dễ bề xem trò.