Trái tim như bị ai đó bóp chặt, có chút đau đớn… nhưng nhiều hơn, lại là cảm giác buông xuống, như bụi trần rơi lặng.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa lớn, rọi lên nền nhà thành những vệt sáng ấm áp.

Diện Lăng cuối cùng cũng bước tới.

Hắn không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh ta, cúi đầu liếc qua đống điểm tâm hỗn độn trên đất, rồi lại ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt thâm sâu khó đoán.

“Hối hận không?”

Giọng hắn trầm thấp, chẳng thể phân rõ cảm xúc.

Ta lắc đầu, hít mũi một cái, đem vị chua xót trong mắt ép trở lại, rồi ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ nhõm với hắn.

“Không hối hận.”

Ta nói, giọng có chút nghẹn ngào, nhưng từng chữ vẫn rất rõ ràng.

“Nơi này rất tốt. Diện Lăng, cảm ơn huynh.”

Cảm ơn huynh đã cứu ta khỏi miệng linh cẩu.

Cảm ơn huynh khiến ta nhận ra, ta không phải là người vô dụng.

Cảm ơn huynh… đã cho ta một nơi, có thể gọi là “nhà”.

Ánh mắt Diện Lăng dừng trên mặt ta hồi lâu, đôi môi lạnh lùng quen thuộc dường như cũng khẽ cong nhẹ.

Hắn không nói gì thêm, chỉ đưa tay, vô cùng tự nhiên, dùng đầu ngón tay khẽ lau đi giọt lệ không biết rơi xuống từ khi nào trên má ta.

“Điểm tâm bẩn rồi, ăn không được nữa.”

Hắn thu tay về:

“Nhưng canh gà của bà Lý chắc là sắp xong rồi đấy.”

13

Ta chính thức bái Âu Dương đại phu làm sư phụ.

Lễ bái sư đơn giản nhưng trang trọng, do chính tay Diện Lăng chủ trì, rất nhiều người trong trại cũng đến chứng kiến.

Âu Dương đại phu trao cho ta một quyển 《Bách Thảo Kinh》 đã ngả vàng theo năm tháng và một bộ ngân châm ông từng dùng thời trẻ, ánh mắt hiền hòa dặn dò:

“Thất Nương, y đạo quý ở lòng nhân, quý ở sự bền bỉ. Con tâm tư thuần hậu, lại có thiên phú trong việc nhận biết dược thảo. Chỉ cần chăm chỉ học tập, ngày sau nhất định có thành tựu. Mong con kiên trì không bỏ, đừng phụ lòng mình.”

“Đệ tử ghi nhớ lời dạy của sư phụ.”

Ta kính cẩn dập đầu, trong lòng dâng lên cảm giác thuộc về và một trọng trách chưa từng có.

Ta không còn là “Thất Nương ngốc nghếch” sống nương nhờ người khác trong Cố phủ, mà là đệ tử của Âu Dương đại phu, là Tiểu đại phu Nhuyễn thị của trại Huyền Lĩnh.

Những ngày học y tuy vất vả nhưng lại đầy ắp ý nghĩa.

Ta phản ứng chậm, ghi nhớ không bằng người khác, thường phải thức đến khuya, dưới ánh đèn dầu lặp đi lặp lại học những tên thuốc khó đọc, dược tính phức tạp.

Nhưng ta không vội, cũng không nản.

Thỉnh thoảng vào ban đêm, Diện Lăng đi tuần sẽ dừng lại trước cửa phòng ta một lát, sau đó lặng lẽ rời đi. Không bao lâu sau, trong bếp sẽ có sẵn một bát canh ngọt nhẹ đang hâm nóng.

Sở trường của ta là phân biệt dược thảo, cùng một loại chuyên chú gần như bản năng.

Rừng núi là kho báu trời ban cho ta.

Theo chân sư phụ nhận thuốc, hái thuốc, ta luôn phát hiện ra những cây dược quý ẩn sâu trong kẽ đá và bụi cỏ trước người khác một bước.

Khi Cát Tiểu Hổ bị thương, người đầu tiên hắn tìm không phải là ca ca mà là “Tỷ tỷ Nhuyễn nhỏ”.

Các thím trong trại bị cảm cúm nhức đầu cũng thích đến tìm ta khám.

Ban đầu ta chỉ kê mấy toa thuốc đơn giản, sau dần có thể xử lý vết thương ngoài da.

Diện Lăng vẫn luôn bận rộn, trăm việc trong trại đều đến tay, nhưng lúc nào ta cần, hắn luôn xuất hiện đúng lúc.

Lúc thì lặng lẽ đưa cho ta túi ô mai mua từ trong thành, lúc thì giúp ta vác giỏ thuốc nặng trĩu trên lưng.

Thương tích của hắn đã hoàn toàn lành, luyện đao vẫn mạnh mẽ như rồng, khí thế khiến người nể phục.

Nhưng đứng trước mặt ta, cái vỏ lạnh lùng ấy như mỏng dần đi.

Kinh thành đôi khi cũng có tin truyền tới, như viên sỏi ném xuống mặt hồ, chỉ gợn chút sóng rồi chìm mất tăm.

Nghe nói cuộc sống hôn nhân giữa Cố Ám và Khúc Yên không được như mong đợi.

Khúc Yên xuất thân danh môn thư hương, quy củ lễ nghi, tính tình lãnh đạm. Nàng cực kỳ bất mãn với sự buông thả và ham chơi của Cố Ám.

Nàng yêu cầu Cố Ám phải đúng giờ luyện võ, đọc binh thư, chuẩn bị vào triều làm quan.

Ngay cả việc đấu dế, đến tửu lâu nghe nhạc cũng bị xem là “không đứng đắn”, “làm mất thể diện”.

Cố Ám từ nhỏ được nuông chiều, làm sao chịu nổi gò bó thế này?

Ban đầu vì mới lạ và sắc đẹp của Khúc Yên mà hắn cố nhịn, nhưng sống lâu ngày, hai người mâu thuẫn ngày càng gay gắt.

Cố Ám bắt đầu nhớ những ngày tháng vô tư vô lo bên Thất Nương, khi được dung túng hết mực.

Hắn thử thổ lộ nỗi niềm với Khúc Yên, đổi lại là sự thất vọng sâu sắc cùng một câu:

“Phu quân phải lấy công danh làm trọng.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap