Vãn Ninh vừa kể vừa vỗ ngực thở phào:

“May mà lúc trước ngươi không gả cho hắn, thật đúng là Bồ Tát phù hộ.”

Ta bật cười nhìn nàng, hồi tưởng những chuyện xưa cũ,

trong lòng chợt có chút mông lung:

“Ừ… đúng là Bồ Tát phù hộ.”

(Chính văn hoàn)

Phiên ngoại – Phí Vọng

01

Ta tên là Phí Vọng, trưởng tử dòng chính họ Phí ở Hà Đông.

Năm ta chín tuổi, mẫu thân qua đời.

Chưa đầy nửa năm sau, phụ thân tái giá.

Ngày họ thành thân, ta không xuất hiện.

Chỉ ngồi ngẩn người dưới gốc cây mà mẫu thân lúc sinh thời yêu thích nhất.

Chính khi ấy, Hứa Lệnh Nghi xuất hiện.

Nàng tròn mắt nhìn ta, chảy cả nước miếng.

Ta xoay người đi chỗ khác.

Nàng lại chạy bịch bịch đến trước mặt ta, nở một nụ cười ngốc nghếch:

“Ca ca, huynh đẹp quá.”

Thấy ta không đáp lời, nàng còn lấy từ khăn tay ra một viên kẹo:

“Ca ca, sao huynh lại ở đây một mình?”

“Huynh không vui à?”

Ta biết nàng là cháu gái bên nhà ngoại của kế mẫu.

Khi nghênh thân vừa tới, nàng là người gọi “cô cô, cô cô” to nhất.

Ta không thích kế mẫu, cũng không thích nàng.

Liền hất tay nàng ra.

Nàng bị dọa sợ, hai tay nắm chặt lấy vạt áo.

Lại còn gượng cười với ta đầy lấy lòng.

Tự dưng trong lòng ta mềm lại.

Một tiểu nha đầu mà thôi, gây gổ với nàng thì được gì chứ?

02

Ta vốn tưởng Hứa Lệnh Nghi chỉ dự hôn lễ rồi về.

Nào ngờ nàng lại ở lại phủ.

Nghe nói là do kế mẫu yêu cầu.

Bảo rằng mình gả đi xa, muốn giữ cháu gái lại bầu bạn.

Từ đó, sau lưng ta liền có thêm một cái “đuôi nhỏ”.

Ta đi đâu, nàng theo đó.

Dù ta có hung dữ thế nào, nàng cũng chỉ cười ngây ngốc.

Lần ta hung dữ với nàng nhất…

là vào ngày giỗ mẫu thân.

Nàng mải chơi, làm hỏng túi hương mẫu thân từng tặng ta.

Ta mắng nàng dữ dội, còn bảo nàng từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.

Sau đó rất lâu ta không thấy nàng.

Lại một thời gian sau, nha hoàn trong phòng lỡ miệng,

ta mới biết túi hương kia không phải do nàng làm hỏng.

Là bà vú trong lúc giặt làm rách, sợ bị trách phạt,

nên cố ý nhét vào tay nàng để đổ lỗi.

Lần đầu tiên ta bước vào viện của kế mẫu, định xin lỗi.

Nhưng kế mẫu nói, nàng đã về kinh từ mấy hôm trước,

chỉ để lại một gói đồ.

Ta mở ra,

bên trong là đủ thứ linh tinh:

kẹo mạch nha, người đất, còi tre, còn có mấy viên đá hình thù kỳ lạ.

Nha hoàn hầu nàng bảo:

“Đây đều là tiểu thư muốn tặng cho công tử.”

“Chỉ là sợ công tử giận, không dám đưa, nên bảo bọn nô tỳ giữ lại.”

“Chờ đến khi nào công tử không giận nữa thì sẽ đưa.”

Ta cầm lấy gói đồ,

nghĩ đến nha đầu từng chịu oan mà vẫn chỉ biết cười ngốc,

bất giác thấy sống mũi cay cay.

03

Năm thứ ba kế mẫu gả vào, ta cuối cùng cũng gọi bà là “mẫu thân”.

Thời gian thấy rõ lòng người, ta biết bà thực lòng đối đãi với ta.

Tin tức về Hứa Lệnh Nghi cũng nhiều dần lên.

Nàng bắt đầu học vỡ lòng, viết tên mình lên từng viên kẹo,

kết quả viết xong thì kẹo biến thành kẹo đắng, tức đến khóc òa.

Nàng học nữ công, tự may giày cho mình,

nhưng làm quá lâu, giày xong thì chân đã lớn, không đi vừa nữa.

Từng chút từng chút ghép thành một Hứa Lệnh Nghi sống động.

Vì vậy, khi nghị thân, ta buột miệng nói ra tên nàng.

Kế mẫu có hơi bất ngờ, nhưng vẫn sai người sang hỏi.

Chỉ là nhà họ Hứa hồi đáp, nói nàng đã đính hôn.

Ta đành buông tay, từ đó cũng chẳng còn hứng thú nói đến chuyện thành thân.

04

Năm hai mươi tuổi, phụ thân thăng chức làm tể tướng.

Cả nhà dọn vào kinh.

Ta một lần nữa gặp lại Lệnh Nghi.

Nàng sống không tốt, giữa lông mày phủ đầy u buồn.

Phu quân của nàng cưới con gái ân sư làm bình thê,

lấy danh nghĩa đại nghĩa mà chuyện gì cũng muốn nàng nhẫn nhịn.

Nàng ngắm mai rơi vào nước giữa trời đông,

từ đó thân thể yếu dần, không thể mang thai,

chỉ có thể ghi tên con người khác làm con mình.

Nàng như một đóa hoa đã tàn úa.

Ngày qua ngày, lặng lẽ tàn lụi.

Chưa đến ba mươi tuổi đã uất ức mà mất.

Ngày nàng nhập quan, ta đến tiễn đưa.

Một niệm khó dứt, hóa thành tâm ma.

Ta bất chấp sự phản đối của dòng tộc, từ quan,

lang bạt bốn phương, chỉ cầu một cơ hội luân hồi tái sinh.

Chỉ tiếc nửa đời lưu lạc, cũng không tìm được.

Một ngày nọ, ta đi lạc đến vùng biên cương phía nam Vân Nam,

tránh mưa trong một ngôi miếu đổ nát.

Miếu hoang đã lâu, ngay cả tượng Phật cũng phủ đầy bụi mạng nhện.

Ta cẩn thận lau sạch từng chút.

Không ngờ lại sẩy chân ngã xuống.

Khi tỉnh lại, ta đã trở về thời niên thiếu,

ngay ngày họ Hứa hồi âm về việc hôn sự.

Gió đầu hạ thổi nhẹ qua,

ta ngây người ngồi nhìn người đất nhỏ trên bàn.

Trong lòng đã quyết,

dù có phải cướp hôn, ta cũng nhất định phải cưới nàng về.

Từ đầu hành lang, bà vú bên người kế mẫu vội vã chạy tới, mặt đầy vui mừng:

“Công tử, nhà họ Hứa hồi âm rồi!”

“Hôn sự thành rồi!”

Ta ngẩng đầu nhìn nửa nhành sen ngoài cửa sổ,

lặng lẽ thầm đọc một câu trong lòng:

“Bồ Tát phù hộ.”

(Toàn văn hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap