CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/kiep-nay-nguyen-vi-nang/chuong-1-kiep-nay-nguyen-vi-nang/

11

Chu Hoài quả thực bắt đầu chọn lựa chính thê ở kinh thành.

Hắn tự cho mình cao quý, nữ nhi của quan viên phẩm cấp dưới tam phẩm, hắn thậm chí không thèm gặp mặt,

chỉ một lòng muốn cưới người có thể giúp ích cho con đường làm quan của mình.

Chỉ tiếc, các mệnh phụ ở kinh thành đều là người từng trải.

Muốn họ nể mặt phủ Quốc Công mà khen ngợi vài câu thì được,

nhưng để họ gả con gái cho hắn thì tuyệt đối không đời nào.

Lần lữa vài phen, Chu Hoài lại bắt đầu viết thư cho ta.

Nói nếu ta và Phí Vọng hòa ly, hắn nguyện không so đo quá khứ, cưới ta làm chính thất.

Ta tức đến cực điểm, liền đem thư của hắn dán thẳng lên phố lớn.

Chẳng bao lâu, danh tiếng của Chu Hoài ở kinh thành tụt dốc không phanh.

Người người đều nói:

Thế tử phủ Phụ Quốc Công giỏi tính toán,

toan lấy ngọc ngà châu báu của người ta để làm bàn đạp tiến thân.

Chu Hoài vốn không chịu nổi những lời gièm pha như vậy,

ngày ngày mượn rượu tiêu sầu, lỡ việc không ít, liên tiếp bị phạt.

Phu nhân phủ Quốc Công cuối cùng cũng nhận ra, con trai mình không thể cưới được tiểu thư nhà cao cửa rộng nữa.

Thế nhưng bà ta không trách Chu Hoài,

ngược lại còn đổ hết lỗi lên đầu Lư Quỳnh Hoa.

Ngày ngày tìm cách hành hạ nàng ta, bắt nàng đứng phơi nắng phơi mưa ngoài sân để học quy củ.

Dù gió dù mưa, chưa từng bỏ sót ngày nào.

Cơn giận trút được, nhưng tiếng xấu ngược đãi dâu mới cũng lan ra ngoài.

Vài lần ta gặp nàng ta ở yến tiệc, gương mặt đều tiều tụy không nói thành lời.

12

Mùng một tháng mười, là thọ thần của Hoàng hậu nương nương.

Ta cùng Phí Vọng vào cung dự yến.

Ngồi phía trên chúng ta, đúng lúc là phu thê phủ Phụ Quốc Công.

Phu nhân trông còn tiều tụy hơn dạo trước.

Bởi vì những quý nhân từng bị bà ta để mắt tới mà có con gái,

bề ngoài thì khách khí khéo léo từ chối,

sau lưng thì nghiến răng nghiến lợi,

tìm mọi cách dâng sớ tấu lên, hạch tội cả phủ Phụ Quốc Công.

Chu Hoài bị giáng cấp liên tiếp.

Ngay cả Phụ Quốc Công cũng bị vạ lây.

Sau yến tiệc, bệ hạ triệu kiến Phí Vọng,

ta liền đưa các nha hoàn về phủ trước.

Xe ngựa đi chưa được bao xa, lại đột ngột dừng lại.

Lưu Ly hạ giọng báo:

“Phu nhân, là xe phủ Phụ Quốc Công.”

Ta vén rèm lên, chỉ thấy Chu Hoài thần sắc hoảng hốt chặn trước xe,

nào còn vẻ hăng hái đắc ý mấy tháng trước?

Tuy là đường nhỏ, nhưng cũng có không ít người qua lại buôn bán.

Ta nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:

“Thế tử chặn xe ta làm gì?”

Chu Hoài không đáp, chỉ bám lấy cửa sổ xe, giọng vội vã:

“Lệnh Nghi, ta sai rồi, sai hết rồi.”

“Không nên thành ra thế này.”

“Dạo gần đây, đêm nào ta cũng mơ một giấc y hệt.”

“Trong mộng không có hội mã cầu, nàng cũng không bị thương.”

“Ta cưới Quỳnh Hoa, cũng cưới cả nàng.”

“Đường làm quan hanh thông, trở thành vị tể tướng trẻ nhất triều.”

“Quỳnh Hoa tuy có chút bướng bỉnh, nhưng luôn kính trọng nàng.”

“Nàng thân thể yếu, không thể có thai.”

“Nàng ấy liền ghi đứa trẻ mang thai vào danh nghĩa của nàng.”

“Cả nhà chúng ta hoà thuận vui vẻ.”

“Phải rồi, nên là như vậy mới đúng.”

“Đúng là nên như vậy mới đúng!”

Nghe đến đây, ta chỉ thấy rùng mình nổi da gà.

Lập tức giục phu xe quay đầu rời đi.

Nhưng Chu Hoài vẫn bám lấy xe không buông.

Giày dép cũng tuột ra, hắn chẳng hề bận tâm.

Người vây xem mỗi lúc một đông.

Cuối cùng vẫn là Lư Quỳnh Hoa ra lệnh cho hạ nhân kéo hắn lại,

chúng ta mới có thể rời đi được.

13

Về đến phủ, ta lập tức nhào vào lòng Phí Vọng, kể hết chuyện xảy ra hôm nay.

Vừa kể vừa rơi nước mắt.

Phí Vọng dịu dàng dỗ ta:

“Hắn nói nàng thân thể yếu ư? Nhưng giờ nàng đã mang thai hơn một tháng rồi.”

“Đủ thấy hắn toàn nói lời điên rồ, đừng để tâm.”

Lúc này ta mới yên lòng, chuyên tâm an thai ở phủ.

Tin tức tiếp theo về Chu Hoài đến vào ngày đầy tháng của An nhi.

Vãn Ninh len lén ghé tai ta nói nhỏ:

“Chu Hoài điên rồi.”

Từ bảy tám tháng trước, hắn đã có biểu hiện thất thần,

ngay cả khi vào triều cũng ăn nói loạn xạ, tự xưng là tể tướng.

Nhờ Phụ Quốc Công liều mặt cầu xin, hắn mới không bị lôi ra đánh roi.

Nhưng chức quan thì mất sạch,

ngay cả vị trí thế tử cũng bị giao cho người em cùng cha khác mẹ.

Hắn bị nhốt trong phủ,

ngày ngày lẩm bẩm chuyện “kiếp trước kiếp này”.

Có lần còn công khai đánh Lư Quỳnh Hoa một trận.

Lư Quỳnh Hoa nhân đó gây ầm ĩ, kiên quyết đòi hòa ly.

Phu nhân phủ Quốc Công vốn đã không ưa nàng ta,

giờ thấy nàng dám dọa ly hôn với con mình,

liền lập tức viết hưu thư, đuổi nàng ra khỏi phủ.

Trong lúc xô đẩy, Lư Quỳnh Hoa bất ngờ ra máu.

Lúc này mọi người mới biết nàng đang mang thai.

Phu nhân phủ Quốc Công hối hận không kịp,

nhưng cũng đã muộn,

chỉ biết lại đổ hết tội lỗi lên đầu nàng ta.

Thậm chí không cho ngồi cữ,

tối hôm ấy liền bị đưa vào am gia tộc.

Bảo là phải tụng kinh ngày đêm, chuộc tội cho đứa cháu đáng thương chưa kịp chào đời.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap