Giang Đường không màng đến thể diện tân nương, lảo đảo chạy ra khỏi xe hoa:

“Nghiễn ca ca! Huynh sao vậy?”

Lại bị Thôi Nghiễn đẩy mạnh ra:

“Cút! Không phải tại ngươi từ giữa chen vào, thì Tuế An sao lại giận ta! Tất cả là tại ngươi! Con tiện nhân này! Mẹ ta chưa từng sinh cho ta muội muội, ngươi kêu ca ca cái gì?”

11

Dân chúng đứng xem càng lúc càng xôn xao bàn tán.

“Ta đã nói rồi mà, tiểu thư nhà họ Trình xứng làm hoàng tử phi! Tên công tử họ Thôi kia đúng là nực cười, lại còn muốn đổi kiệu người ta nữa chứ.”

“Hắn ta không biết mở to mắt chó ra mà nhìn xem, cái kiệu này là tiêu chuẩn chỉ dành cho hoàng gia, hắn xứng sao?!”

Những dòng chữ lại càng sôi nổi:

【Sướng! Ta tuyên bố luôn, từ giờ Cảnh Ức là nam chính của ta rồi!】

【Người trên +1】

【+1】

【+10086】

【Mau mau mau, đưa vào động phòng đi! Cô nương háo sắc này muốn ăn đồ mặn chút!】

Lác đác vẫn có vài dòng bênh vực Thôi Nghiễn, nhưng nhanh chóng bị lấp đi bởi làn sóng ủng hộ Cảnh Ức.

Dưới áp lực của thị vệ hoàng gia, dù Thôi Nghiễn không cam lòng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiệu hoa của ta rời đi.

Tiệc cưới tổ chức rất linh đình, nhưng điều khiến ta ấn tượng sâu sắc nhất, vẫn là tiếng gào khóc của những dòng chữ.

【Nữ chính à, ý gì đây? Ta với nàng thân thiết thế nào, sao động phòng lại không cho ta xem?】

【Đúng đó bé cưng! Đừng che màn hình, ta là hội viên cao cấp cơ mà!】

【A a a, bé cưng mà hạnh phúc, ta còn rơi nước mắt trước nàng nữa cơ, hu hu hu… mười hai năm chốn thâm cung, cuối cùng cũng có được kết cục viên mãn rồi.】

Khác hẳn những dòng chữ từng bao che cho Thôi Nghiễn trước kia, lần này ta thật lòng cảm kích những lời chúc phúc thiện ý ấy.

Và ta cũng sẽ mang theo những lời chúc ấy, sống tốt cuộc đời còn lại bên Cảnh Ức.

Khác với không khí hòa hợp bên ta, qua những dòng chữ ta biết được, Thôi Nghiễn cuối cùng lại không rước Giang Đường vào phủ.

Sau khi đoàn rước dâu của ta rời đi, hắn đổi hướng, diễn một màn “nguyên bích quy Triệu”, mang Giang Đường trả nguyên vẹn về nhà họ Giang.

Trước cổng Giang phủ, Giang Đường phát điên hoàn toàn.

Nàng ta níu tay áo Thôi Nghiễn giằng xé:

“Huynh điên rồi sao? Hễ gặp lại con tiện nhân đó là tâm huynh lại loạn! Nếu huynh không buông được nàng ta, thì còn dây dưa với ta làm gì?!”

“Huynh tưởng đưa ta về là xong à? Ta đã có thai được một tháng rồi, đứa con này tính sao?”

“Ta không tin trên đời này không có công lý! Không được thì ta sẽ trình thẻ vào cung, để Đức phi nương nương phân xử cho ta!”

Cụ tổ nhà họ Giang trọng sĩ diện, thấy cháu gái bị trả về đã giận tím mặt. Nghe thêm chuyện Giang Đường mang thai chưa cưới, lại bị dân chúng chỉ trỏ bàn tán, ông nghẹn khí, ngã ra chết ngay tại chỗ!

Thế là, hôn nhân không thành, lại thành mối thù.

Giang gia tức giận, vừa đuổi Giang Đường và Thôi Nghiễn ra khỏi cửa, vừa lớn tiếng tuyên bố: “Chuyện này chưa xong đâu!”

Giang Đường nhà không thể về, đành mặt dày đi theo Thôi Nghiễn về phủ Thôi.

Ai ngờ lão gia nhà họ Thôi vừa nghe xong mọi chuyện, lại bị kế mẫu của Thôi Nghiễn thêm mắm dặm muối, liền sai người lôi Thôi Nghiễn ra, ngay tại cửa phủ, giữa bao người, đánh thẳng năm mươi trượng.

Thôi Nghiễn bị người ta khiêng về nhà.

Liên tiếp bị đả kích, Giang Đường tại chỗ động thai, ra huyết ngay lập tức, đứa bé trong bụng cũng không giữ được.

Sau khi an táng xong cụ tổ, Giang gia lập tức giở trò, nhân cơ hội ngáng chân nhà họ Thôi trên triều đình. Hai nhà kẻ công người phá, đấu đá ầm ĩ không dứt.

12

Khi ta và Cảnh Ức vâng mệnh xuất chinh về phong địa, Thôi Nghiễn vừa mới hồi phục.

Hắn khập khiễng ra chặn đường ta:

“Tuế An, nàng không thể đi theo hắn! Nàng là của ta! Năm xưa chúng ta đã nói rồi, chỉ cần nàng ra khỏi cung, chúng ta sẽ thành thân!”

Tất cả lại bị Giang Đường, đang cưỡi ngựa theo sau hắn, bắt gặp.

Nàng ta tức đến phát điên.

Một roi quất lên mông ngựa, phóng thẳng về phía Thôi Nghiễn mà đâm tới.

Thôi Nghiễn không kịp tránh, bị ngựa giẫm đạp, tiếng gào thảm thiết vang khắp quan đạo.

Những dòng chữ kỳ quặc cũng bắt đầu tỏ thái độ.

【Kẻ xấu gây chuyện nhiều thì gặp quả báo thôi, giờ mỗi lần nhìn thấy Thôi Nghiễn và Giang Đường, ta chỉ muốn lật trang, thật sự quá ghê tởm.】

【May mà bé cưng nhà ta không nghe lời ta lúc trước, nếu không ngày nào cũng bị hai kẻ điên này hành hạ, nữ chính của ta biết phải khổ sở đến mức nào.】

【Mấy người không có tim sao? Thôi Nghiễn hai chân đều gãy, cả đời này không đứng dậy được nữa, mấy người còn chê hắn đáng ghê tởm sao?】

【Người trên không chê thì mang hắn về nhà mà nuôi đi! Đúng là, cái gì cũng muốn, chẳng chịu nói chuyện đàng hoàng, hắn không ghê tởm thì ai ghê tởm? Bao nhiêu chuyện khó khăn đều do hắn đẩy nữ chính vào đấy thôi!】

【Sắp hết truyện rồi đúng không? Sao ta càng đọc càng thấy không hiểu mạch truyện nữa?】

【Ta cũng vậy, nhưng mà… thế nào cũng được, chỉ cần nữ chính của ta hạnh phúc là đủ rồi.】

【Tạm biệt nhé bé cưng, nhất định phải hạnh phúc đấy!】

Ta âm thầm nói lời tạm biệt với họ trong lòng.

Chúc họ trong cuộc sống của chính mình, cũng có thể tìm được tình yêu và những điều tốt đẹp như mong muốn.

Năm thứ tám kể từ khi ta và Cảnh Ức đến Tuyền Châu.

Từ kinh thành truyền đến tin khẩn: Thánh thượng đã đến lúc lâm chung, triệu chúng ta lập tức hồi kinh.

Ta và Cảnh Ức liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu chậm rãi thu dọn hành lý.

Lúc lên thuyền về kinh, ta nôn mửa suốt ngày.

Người của kinh thành tới thúc giục, nhưng vì ta nghén, thân thể không ổn, họ cũng không dám giục nhiều.

Đợi chúng ta lắc lư trở về đến kinh thành, Thập nhất hoàng tử đã đăng cơ.

Mặt ta đỏ bừng.

Nhị hoàng tử tàng trữ long bào, đã bị đày đi trông coi lăng mộ hoàng gia.

Hoàng hậu nương nương nay đã trở thành Hoàng thái hậu, nhẹ nhàng gõ lên trán ta:

“Con ấy à, thôi được rồi! Theo Cảnh Ức ở Tuyền Châu, nơi non xanh nước biếc ấy, cứ sống cuộc sống của riêng mình cho tốt.”

Khi trò chuyện với Thái hậu, ta mới biết, lúc chúng ta mải du sơn ngoạn thủy ở Tuyền Châu, Thôi Nghiễn tái phát bệnh ở chân, đã chết trên giường từ ba năm trước.

Còn Giang Đường, từng là cung nữ thân tín của Đức phi, giúp Đại hoàng tử chuyển giao không ít tin tức. Khi Đại hoàng tử thất thế, sợ liên lụy đến nhà mẹ đẻ, nàng ta đã tự sát.

Ta và Cảnh Ức trở về phủ Trình ở lại nửa tháng.

Mẹ ta đã bắt đầu đuổi người:

“Thân phận hai đứa các con không đơn giản, thượng kinh là nơi nào? Có thể không quay về thì đừng quay về. Chỉ cần còn sống tốt, ở đâu chẳng vậy?”

“Dù gì vẫn còn có thể viết thư mà!”

Ta hiểu nỗi lo của mẫu thân, dù trong lòng còn muôn vàn lưu luyến, cũng đành lên thuyền quay về Tuyền Châu.

May mắn là, đại ca đã lén báo cho ta, huynh ấy đã xin được thuyên chuyển ra trấn nhậm ở Tuyền Châu, chậm nhất sang năm, cả nhà sẽ đoàn tụ cùng ta.

Thuyền theo sông mà xuôi về phương Nam, ta thỉnh thoảng vẫn phải giả vờ nôn nghén.

Cảnh Ức cười đến phát điên:

“Phụ nữ có thai buổi sáng nghén nặng, về sau sẽ ổn thôi. Tuế An, nàng không cần phải thấy có lỗi.”

Ta đấm một cú vào tay hắn.

Không nói sớm!

Giả vờ nôn cũng là việc cực khổ lắm đấy, biết không?

(Hết).

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap