【Mấy người có hiểu tình cảm không vậy? Yêu rồi thì không khống chế được cảm xúc là chuyện bình thường mà. Bé cưng à, nàng chỉ cần gọi hắn một tiếng thôi, hắn sẽ lập tức hóa thành cún con trung thành chạy về bên nàng đấy!】
Ta lười nghe những lời tranh cãi đó, cứng rắn ra hiệu cho phu xe lùi đường.
Thôi Nghiễn chờ thật lâu mà không thấy ta đoái hoài gì, tức tối để lại một câu:
“Ngươi đừng có hối hận!”
Rồi thúc ngựa rời đi.
Ta thì, thật sự không có thời gian để hối hận.
Mẫu thân chuẩn bị sính lễ cho ta từ khi ta mới chào đời, nhưng dù sao đây cũng là hôn sự hoàng gia, lễ gặp mặt các cung phi, khăn che mặt… mọi thứ đều phải chỉn chu.
Khi Thôi Nghiễn tổ chức tiệc đính hôn rầm rộ, ta đang gấp rút thêu khăn.
Khi Thôi Nghiễn cùng Giang Đường sánh đôi khắp kinh thành, rêu rao khắp nơi, ta vẫn đang gấp rút thêu khăn.
Chuẩn bị đâu vào đó, cũng đến ngày mùng tám tháng tám.
Ngày lành tháng tốt, thích hợp để cưới hỏi.
Cảnh Ức mỗi ngày đều thay đổi kiểu cách tặng lễ vật cho ta, còn tình thư thì chất thành đống.
Ta biết chàng đang mong ngóng ngày ta về làm dâu, nên lúc bà mối giúp ta chải tóc, ta còn có tâm trạng dặn bà đừng trang điểm quá đậm cho ta.
10
Đại ca ghé tai nói nhỏ với ta:
“Thánh thượng và hoàng hậu đã đến phủ Thất hoàng tử, hắn sẽ đến đón dâu muộn chút.”
Nhưng giờ lành không thể chậm trễ, nên ta phải chờ đoàn rước dâu của Thất hoàng tử trước cửa phủ Trình gia.
Đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm, ta liền vui vẻ đồng ý.
Mẫu thân đích thân đưa quạt tròn cho ta, đại ca cõng ta lên kiệu hoa.
Giữa muôn vàn lời chúc phúc và khích lệ, ta bước đến ngã rẽ mới của cuộc đời mình.
Nào ngờ chưa đợi được Thất hoàng tử, lại đợi được đoàn rước dâu của Thôi Nghiễn.
Thôi Nghiễn mặc kệ đoàn rước dâu rầm rộ phía sau, đôi mắt đỏ ngầu nhảy xuống ngựa:
“Sao giờ nàng mới chịu hành động? Hôm nay ta đã rước Giang Đường rồi, giờ nàng mới nhớ ra chuyện cướp dâu!”
“Muộn rồi! Chính thê của ta chỉ có thể là Giang Đường! Nếu nàng biết điều, xin lỗi ta một tiếng, ta miễn cưỡng cho nàng nhập môn hôm nay.”
“Nhưng đêm nay, ta sẽ không bước vào phòng nàng. Đứa con đầu tiên của ta cũng chỉ có thể là do Giang Đường sinh ra! Làm thiếp thì phải hiểu đạo làm thiếp!”
Dân chúng đứng xem xung quanh bắt đầu bàn tán rôm rả.
“Tiểu thư nhà họ Trình điên rồi sao? Bao nhiêu gia đình tốt không chọn, lại cố tình làm thiếp nhà họ Thôi?”
“Đúng thế! Dòng dõi cao quý, nhan sắc phẩm hạnh đủ đầy, làm vợ hoàng tử còn dư sức, sao lại hồ đồ đến vậy!”
“Con gái chỉ cần lầm một bước là không thể quay đầu, có xuất thân thế này thì có ích gì chứ…”
Càng nhiều lời đàm tiếu, Thôi Nghiễn lại càng đắc ý, khóe môi cong lên:
“Được rồi, Tuế An, ta hiểu tình cảm của nàng dành cho ta rồi. Nhưng cái kiệu hoa nàng ngồi, quy cách còn cao hơn cả chính thất đấy! Thế này đi, nàng đổi kiệu với Giang Đường, để Giang Đường ngồi kiệu này nhập môn trước.”
“Nàng quay về thay bộ váy hồng, chậm Giang Đường một canh giờ, như vậy nhìn cũng thuận mắt hơn.”
Ta giận đến phát điên.
Kiệu hoa này là Cảnh Ức chuẩn bị riêng cho ta, từ trong ra ngoài, từ mùi hương đến trang trí, đều là theo sở thích của ta mà làm.
Mặt Thôi Nghiễn dày đến vậy sao? Miệng không nói lý, lại đòi ta nhường kiệu cho người khác?
Những dòng chữ kỳ lạ cũng ồn ào náo động.
【Tức chết ta rồi! Ta đã từng bênh vực cái tên não tàn này, giờ xin chính thức cúi đầu xin lỗi! Hắn như này không xứng với tình cảm của bé cưng chút nào, hắn không chết ta thấy khó chịu!】
【Ta cũng thế! Đẩy thuyền CP đến cuối cùng, cảm giác như đang ăn bánh kem mà cắn trúng giòi! Đừng ai tẩy trắng Thôi Nghiễn nữa! Thề đấy, nắm đấm ta đã siết rồi! Tình yêu như này cho chó nó còn khinh.】
【Nhưng mà… nhỏ giọng nói thôi… thật ra hắn vẫn để ý bé cưng mà. Hắn vừa thấy kiệu hoa của nàng là cười mím cả môi luôn ấy… chỉ cần nàng dỗ hắn một câu, hắn sẵn sàng dâng cả mạng cho nàng mà…】
【Biến đi! Mạng chó của hắn không đáng một xu! Thất hoàng tử đâu rồi? Vợ ngài bị người ta làm nhục kìa, sao còn chưa tới!】
Thôi Nghiễn nói một hồi, không thấy ta phản ứng.
Hắn bất ngờ vén rèm kiệu của ta lên:
“Tuế An, làm thiếp không xứng ngồi kiệu tám người khiêng, nàng đổi lại thì có sao đâu…”
Lời chưa dứt, đã bị Cảnh Ức vừa tới túm lấy tay, đạp thẳng xuống khỏi kiệu:
“Hoàng tử phi của bổn hoàng tử mà không xứng ngồi kiệu tám người khiêng, thì ai xứng? Thôi Nghiễn, ngươi chán sống rồi à? Dám sỉ nhục hoàng tử phi của ta!”
Thôi Nghiễn ngã lăn dưới đất, thật lâu không dậy nổi.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta:
“Tuế An, nói với ta đây chỉ là giả thôi… sao nàng có thể gả cho người khác? Chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên, ta chờ nàng bao nhiêu năm rồi!”
“Chẳng lẽ, nàng cũng trở nên ham hư vinh rồi sao? Vị trí hoàng tử phi tốt đến vậy, nàng sẵn sàng vứt bỏ cả tình cảm của chúng ta sao?”