Ánh mắt nàng lóe lên sự độc địa quen thuộc, là ánh mắt mỗi khi nàng sắp giở trò hãm hại.
Nhưng Kiều Thanh Thạch không phải Lục Cảnh Hoài.
Ngay khi lời nàng dứt, một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Lưu cô nương, những điều ngươi nói… Kiều mỗ đã biết từ lâu.”
Ta buông chén trà, nhìn về phía sau nàng.
Kiều Thanh Thạch và Lục Cảnh Hoài đang đứng đó, nghe hết tất cả những lời vừa rồi.
Lưu Tinh Tinh mặt tái mét, lắp bắp gọi:
“A Hoài”
Lục Cảnh Hoài chau mày, ghét bỏ nói:
“Đừng gọi ta như thế.”
Hắn hất tay, gỡ bỏ cái ôm của nàng, gương mặt lộ vẻ hối hận:
“Nam Dụ… xin lỗi. Ta không biết nàng đã chịu nhiều ủy khuất đến vậy… Ta… có nhiều chuyện, ta thực sự không nhớ…”
Hắn bối rối giải thích, nhìn có phần ngốc nghếch.
Ta dời mắt, nhìn sang gương mặt trắng bệch của Lưu Tinh Tinh.
Nàng không biết, khi đến phủ họ Kiều, ta đã nói rõ với Kiều Thanh Thạch:
Ta không phải nữ tử danh tiếng thanh cao gì.
Vì sự vu oan của nàng, ta bị mang tiếng xấu là độc địa, ghen tuông.
Kinh thành chẳng còn ai muốn cưới ta, nên đại phu nhân mới gả ta về Tây Nam.
Song, so với lời đồn thị phi, Kiều Thanh Thạch vẫn chọn tin tưởng con người ta.
“Nam Dụ, nàng rất tốt. Đừng bận tâm lời thiên hạ.”
Sự tín nhiệm không lời ấy, đã xoa dịu tất cả vết thương ta từng chịu đựng ở Hầu phủ.
Hai năm qua, ta sống rất hạnh phúc.
Vì thế, ta không muốn ai đến khuấy động nữa.
Lục Cảnh Hoài dường như còn định nói điều gì đó, ta liền thản nhiên cắt lời:
“Nếu ngươi thật sự áy náy, thì mau chóng rời khỏi phủ họ Kiều đi.”
“Các ngươi… quá ồn ào rồi.”
11
Có lẽ vì trong lòng mang theo áy náy, hoặc cũng bởi ta và Kiều Thanh Thạch không hề giấu giếm ý định đuổi người, nên cuối cùng, Lục Cảnh Hoài cũng chịu rời khỏi phủ họ Kiều.
Tống Doanh Doanh và Lưu Tinh Tinh trở lại kinh thành, hai người vẫn như xưa, đấu đá chẳng ngơi.
Cuối năm ấy, nhờ sự điều trị của Thái y, Lục Cảnh Hoài dần khôi phục ký ức.
Hắn không cưới Lưu Tinh Tinh, ngược lại còn đuổi nàng ra khỏi Hầu phủ.
Về phần Tống Doanh Doanh, nàng cũng chẳng được làm Thế tử phi như từng vọng tưởng, mà chỉ là một tiểu thiếp trong hậu viện, không danh không phận.
Ba người họ, tựa hồ chẳng ai có kết cục tốt đẹp.
Từng nắm giữ, lại để vuột mất, lòng bàn tay cuối cùng vẫn là trống rỗng.
Ta đứng nơi hành lang nhìn ra ngoài, tuyết trắng bay mịt mùng. Trong mông lung, có vó ngựa phi nhanh như gió.
Là sứ giả đưa thư, nói có tin từ kinh thành gửi đến cho ta.
Ta mở thư, liếc mắt một cái, nét chữ quen thuộc, là của Lục Cảnh Hoài.
Hắn nói, trí nhớ đã hồi phục hoàn toàn, cũng biết khi xưa là Lưu Tinh Tinh vu oan hãm hại ta, trong lời toàn là xin lỗi cùng hối hận.
Thế nhưng trong lòng ta, chẳng nổi lên nổi một gợn sóng.
Cái cảm giác tim đập thình thịch thuở ban đầu gặp gỡ, rốt cuộc đã rơi như cánh hải đường, hóa thành tro bụi.
Bên cạnh ta giờ đã có người khác, một lang quân mà ta nguyện gắn bó trọn đời.
Nửa đời còn lại, chỉ muốn cùng người ấy ngắm mặt trời mọc rồi lặn, chứng kiến biển hóa nương dâu.
Còn về những chuyện khác?
Can gì đến ta.
(HẾT)