Một cỗ xe mui xanh đưa ta rời khỏi kinh thành. Trong màn mưa phùn lất phất, tựa hồ có tiếng vó ngựa phóng vụt bên tai, lướt qua ta.

Ta thu lại ánh nhìn, sắc mặt lạnh nhạt.

Tới phủ họ Kiều ở Tây Nam, ta gặp được Kiều Thanh Thạch.

Quả là một lang quân tốt.

Khác hẳn phong lưu ngông cuồng của Lục Cảnh Hoài, chàng xuất thân khoa bảng, làm quan một phương, thanh liêm cương trực.

Ngày thành thân của chúng ta, nơi cách đó ngàn dặm, Lục Cảnh Hoài đột ngột nghe được tin.

Theo lời tiểu tư kể lại, lúc đó hắn dắt ngựa phi ra khỏi kinh thành, sắc mặt trắng bệch, môi cũng chẳng còn chút máu.

Tiểu tư thấy hắn thần sắc bất ổn, vội đuổi theo, kết quả lại lạc mất người.

Lục Cảnh Hoài gặp biến cố, ngã xuống vực, mất tích suốt hai năm.

Đến khi gặp lại, hắn đã quên hết những ân oán giữa ta và hắn năm xưa.

Nhưng ta vẫn nhớ.

Ta xoay người trở về nhà, chẳng muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến người chán ghét kia.

Thế mà hắn lại chẳng chịu rời đi, cứ khăng khăng muốn ở lại phủ họ Kiều.

Tống Doanh Doanh khuyên hắn, hắn cũng chẳng nghe, nói muốn đợi đến khi nhớ lại tất cả rồi mới hồi kinh.

Phủ họ Kiều dẫu sao cũng có chút dây mơ rễ má với mẫu thân hắn, Kiều Thanh Thạch không tiện đuổi người, chỉ đành dâng thư về kinh thành.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa của Hầu phủ dừng lại trước cửa.

Lục Cảnh Hoài cứ tưởng lại là người đến khuyên hắn hồi phủ, mới mở miệng đã mắng.

Nào ngờ rèm xe vén lên, từ trong bước xuống một nữ tử vận lục y.

Nàng rưng rưng lệ mắt, lao vào lòng Lục Cảnh Hoài, kích động gọi:

“A Hoài, Tinh Tinh nhớ chàng lắm!”

Lưu Tinh Tinh đọc được tin trong thư rằng Lục Cảnh Hoài đã cưới vợ, thậm chí đã có con, nhất thời không chịu nổi, tự mình đến phủ họ Kiều.

Nàng chớp mắt mong hắn nhận ra mình, nhưng Lục Cảnh Hoài chỉ chau mày, đẩy nàng ra:

“Tránh ra, ta không quen biết ngươi.”

Lưu Tinh Tinh sững người, sắc mặt tái nhợt:

“A Hoài, vì đợi chàng mà thiếp chưa từng gả cho ai, sao chàng có thể quên thiếp được?”

Nỗi đau chưa kịp nguôi, thì Tống Doanh Doanh lại từ sau bước ra, tay đỡ thắt lưng:

“Phu quân, vị cô nương này là ai?”

Nghe nàng gọi “phu quân”, Lưu Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi:

“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Cũng chỉ nhân lúc A Hoài mất trí mà trèo lên làm chính thê, ngươi cũng xứng gọi hắn là phu quân sao?”

Tống Doanh Doanh mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Tỷ tỷ, thiếp biết tỷ hận vì thiếp cưới trước, đợi hồi phủ rồi, thiếp vẫn gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ…”

“Im miệng!”

Lưu Tinh Tinh tức đến run người, nhưng cũng không làm gì được.

Dù sao Tống Doanh Doanh đang mang thai.

Mà Lục Cảnh Hoài… đã không còn nhớ nàng.

Ở trong phủ họ Kiều, Lưu Tinh Tinh lại giở trò cũ, muốn dùng mưu hại Tống Doanh Doanh.

Nào ngờ bị Tống Doanh Doanh phản kích, hai người cãi nhau ầm ĩ không ngừng.

Ta cùng Kiều Thanh Thạch chỉ lạnh mắt nhìn.

Chỉ có Lục Cảnh Hoài là khổ sở, đầu ong đầu óc, hận không thể đuổi cả hai đi.

Một người là mẹ đứa con trong bụng hắn.

Một người là nữ tử từng chờ đợi hắn suốt nhiều năm ở kinh thành.

Cuối cùng, hắn chẳng muốn gặp ai cả.

Ta đang uống trà trong đình viện, chợt nghe thấy giọng của Lưu Tinh Tinh vang lên:

“Ngươi đắc ý lắm phải không?”

10

Nàng bước tới, thần sắc phờ phạc mệt mỏi.

Nhìn nàng như thế, ta cong môi cười nhạt:

“Lưu cô nương dường như chẳng vui vẻ gì… Ngươi chẳng phải vẫn tìm Lục Cảnh Hoài sao? Giờ hắn trở lại rồi, chỉ là… không nhớ ngươi thôi.”

“Ngay cả ta, người từng có hôn ước với hắn, hắn còn nhớ. Còn ngươi – người hắn đặt trong lòng bàn tay – lại bị quên sạch. Thật là mỉa mai.”

Ta nâng chén trà, qua làn hơi nóng, nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của nàng.

Lưu Tinh Tinh bật cười lạnh:

“Hừ! Ta biết ngay, hắn vẫn chưa quên được ngươi.”

Nàng cắn môi, ngồi xuống đối diện ta, cười khinh bỉ:

“Tại sao ngươi lại xuất hiện? Ta với A Hoài là thanh mai trúc mã. Nếu không có ngươi, ta đã sớm là chính thê, đâu cần dùng đến mưu kế, càng không bị chia lìa như thế.”

“Tất cả đều là lỗi của ngươi, Lưu Nam Dụ. Ngươi hủy hoại hạnh phúc của ta, hủy cả cuộc đời ta!”

Ánh mắt nàng đầy hận ý, như thể tất cả mọi khổ đau đều do ta gây ra.

Ta chỉ bật cười khẽ, lạnh lùng nhắc nhở:

“Gạt người thì thôi, đừng tự lừa mình. Ta với Lục Cảnh Hoài đính hôn trước, còn ngươi thì sau. Những gì ngươi có được… vốn không thuộc về ngươi. Là ngươi tự giành lấy bằng thủ đoạn.”

“Đôi hoa tai mất tích, chén canh bị đổ, rồi cả vụ ngã xuống nước… chẳng phải đều do ngươi bày ra sao?”

Lưu Tinh Tinh nhìn ta, ánh mắt lạnh như sương. Bỗng nàng nở nụ cười nhẹ, thản nhiên thừa nhận:

“Phải, đều là ta làm.”

“Mỗi lần A Hoài đều chọn tin ta, chứng tỏ hắn yêu ta, chỉ là tạm thời quên thôi.”

“Nam Dụ, đừng vội đắc ý. Kiều Thanh Thạch hiện giờ đối tốt với ngươi, nhưng nếu biết tiếng xấu của ngươi ở kinh thành, ngươi nói xem… chàng còn đối xử như thế không?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap