Bà nắm tay ta, đôi mắt khô cạn chẳng thể rơi nổi giọt lệ nào.

“Bọn họ… đều không có trái tim!”

“Hắn… không xứng với tình yêu của ta!”

Ta khẽ siết lấy tay bà, thì thầm:

“Biểu tỷ phu dạo trước đã được phái đi Thục Trung, biểu tỷ cũng đi theo rồi…

Giờ chẳng còn gì giữ chân người nữa cả.”

Ánh mắt bá mẫu dần sáng lên, ta như nhìn thấy thiếu nữ kiêu ngạo rực rỡ năm nào, cuối cùng cũng đã quay trở lại.

18.

Sau khi ta rời phủ, bá mẫu lập tức tiến cung.

Lúc hoàng hôn buông xuống, một thánh chỉ hòa ly đóng kim tuyến rơi xuống trước cổng phủ Quốc công, tựa như sấm sét giữa trời quang.

Bá phụ không tin vào mắt mình, hai tay run rẩy ôm lấy thánh chỉ, cả người như chiếc lá úa giữa gió lớn.

Bỗng ông gào lên, quét sạch chén trà trên án xuống đất.

“Ngay cả một đứa con nối dõi cũng chưa có, ta còn chưa hưu thê, vậy mà nàng lại dám…”

Ông chặn trước cửa kho, không cho người đem hồi môn của bá mẫu đi.

“Nàng chỉ là nhất thời giận dỗi thôi! Bao năm qua, nàng có lần nào không nhún nhường, không nghe lời ta chứ! Ta sẽ đi tìm nàng về, nhất định nàng sẽ xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ!”

Thái giám truyền chỉ vung nhẹ trần phất trên vai, liếc bá phụ một cái:

“Thế tử gia bớt phí sức thì hơn, quận chúa đã rời khỏi kinh thành rồi, sau này có quay về hay không, còn chưa rõ đâu.”

Đó cũng chính là chủ ý do ta bày cho bá mẫu.

So với việc ở lại kinh thành chịu miệng lưỡi người đời, chi bằng đến Thục Trung đoàn tụ với biểu tỷ.

Nghe nói biểu tỷ đang mang thai, rất cần người thân ở bên chăm sóc.

Bá phụ lắc đầu lia lịa, sống chết không chịu tin.

Ông chạy đi tìm tổ phụ, mong ông vào cung giúp mình đưa thê tử trở về.

Tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy tổ phụ đang say rượu trong viện tổ mẫu.

Người từng đứng đầu một phủ, giờ co ro ngồi dưới gốc cây hợp hoan, không còn chút oai nghi.

Bá phụ lay mạnh vai ông, cố gắng đánh thức:

“Phụ thân, nàng ấy đi rồi! Nàng ấy không cần con nữa rồi!”

Tổ phụ mơ màng ngẩng đầu, lại tu thêm một ngụm rượu, giọng lè nhè mơ hồ:

“Ừ, đi rồi, không cần ta nữa… nàng đi rồi…”

Ông nấc lên, phun rượu đầy mặt bá phụ:

“Bốn mươi năm… ta cứ tưởng nàng không còn nơi nào để đi…”

Bá phụ lại chạy đi tìm biểu tỷ.

Ông biết, chỉ có đứa con gái ấy mới có thể khiến thê tử hồi tâm chuyển ý.

Nhưng gõ cửa mãi, chỉ có một lão bộc tai nghễnh ngãng ra trả lời.

Những ngày qua, bá phụ bận rộn chuyện nạp thiếp, thiết đãi đồng liêu, lấy lòng Hoàng thượng…

Giờ mới biết, con gái đã theo phò mã xuất kinh.

Ông quay về phủ Quốc công với dáng vẻ thất hồn lạc vía.

Vừa đúng lúc bắt gặp Nguyệt di nương kéo tay con, lén lút xách hành lý đi từ cửa hông.

19.

Tiếng gào khóc vì bị bá phụ đánh đập của Nguyệt di nương còn chưa dứt, mẫu thân đã dắt phụ thân bước vào viện ta.

Phụ thân ra vẻ gia chủ, ra lệnh:

“Ngươi sau này sẽ gả vào phủ Quận vương, ba mươi sáu rương hồi môn đã đủ thể diện. Những thứ còn lại, nên dùng để lo lót cho các ca ca của ngươi thăng quan tiến chức.”

Thấy ta cười khẩy, ông liền giơ tay lên định đánh, nhưng lại cố kìm xuống, trán nổi gân xanh.

“Đừng học theo tổ mẫu và bá mẫu ngươi, vì một ả thiếp mà khiến gia đình loạn lạc. Học lấy mẹ ngươi kìa, hiền lương thục đức, mới là mẫu mực của chủ mẫu!”

Mẫu thân cũng thuận thế ngồi xuống cạnh ta, giọng dịu lại như gió xuân:

“Phủ Quốc công là chỗ dựa của con. Các ca ca con thăng tiến, thì con gả vào phủ Quận vương mới có chỗ dựa. Ngay cả Trưởng công chúa cũng sẽ nể trọng con hơn.”

Kẻ tung người hứng, một cứng một mềm; một người đe dọa, một người dụ dỗ.

Chẳng qua là muốn vắt sạch gia sản tổ mẫu để lại cho ta.

Đáng tiếc, họ đã định thất vọng rồi.

Ta sẽ không để lại cho họ một đồng nào!

Dĩ nhiên, ta sẽ không trực tiếp đối đầu, phải khiến họ buông lỏng cảnh giác, mới dễ ra tay.

Ta giả vờ bị thuyết phục, ngập ngừng nói:

“Tổ mẫu quả thực đã giao toàn bộ tư khố cho con, nhưng… nhưng mà…”

Phụ thân nóng nảy, vung tay hất đổ chén trà trên bàn.

“Đừng lề mề nữa! Ta đã kiểm tra kho của tổ mẫu, trống trơn! Tiền bạc, khế đất đâu hết rồi?”

Trong mắt ông ta hiện rõ sự tham lam:

“Còn mấy bộ thư họa quý kia nữa! Thái sư sắp mừng thọ tám mươi, đang cần bảo vật biếu tặng!”

Của cải tổ mẫu để lại, họ thậm chí đã tính toán cách sử dụng.

Ta cắn môi, làm ra vẻ khuất phục:

“Đưa cho con tám mươi rương hồi môn, nếu không… có đánh chết con cũng không nói!”

Nếu dễ dàng đồng ý, ắt khiến họ nghi ngờ.

Mẫu thân lập tức nổi giận, móng tay sắc nhọn cắm mạnh vào tay ta:

“Con tiện nhân vô ơn này! Tám mươi rương à? Ngươi cũng xứng?”

Phụ thân thoáng vẻ hiểu ý, đưa tay ngăn mẫu thân, liếc mắt ra hiệu:

“Được, chỉ cần ngươi chịu nói, thêm mấy rương hồi môn cũng không sao.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap