Lời cảnh cáo cản trở thi hành công vụ khiến họ không thể không buông tay, chỉ đành bất lực lùi lại, miệng không ngừng trấn an Nguyễn Nghiên:

“Tâm Tâm, em yên tâm, chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó, bọn anh sẽ lập tức liên hệ luật sư bảo lãnh em ra ngoài!”

Lời còn chưa dứt, Nguyễn Nghiên đã đổ đầy mồ hôi, ánh mắt lảng tránh nhìn về phía tôi.

Có lẽ lúc này, cô ta cuối cùng cũng nhận ra, mười tên đàn ông mà cô ta sai đi vẫn chưa ai quay về báo cáo.

Hai người đàn ông kia, cùng cả khán phòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyễn Nghiên bị còng tay đưa đi.

Trong khoảnh khắc, cả hội trường im phăng phắc.

Người phản ứng nhanh nhất lại là Cố Thời Diễn, hắn nắm lấy vai tôi, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo:

“Thẩm Tri Ngư, đừng để tôi phát hiện là cô giở trò, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” – tôi cướp lời, giọng ngập tràn mỉa mai – “Vì bạn giường của anh mà giết tôi?”

Trì Thừa Vũ liếc xuống vết máu còn chảy trên chân tôi, giọng dịu lại đôi chút, nhưng câu hỏi vẫn đầy ngờ vực:

“Cô đã làm gì khiến Tâm Tâm bị đưa đi?”

“Còn nữa, cái gì gọi là bạn giường? Cô không biết tôn trọng người khác là gì à?”

Hừ, gã cặn bã dù có giả bộ sâu sắc đến đâu thì cũng chỉ là rác rưởi.

Tôi thầm lật mắt trong lòng, sau đó cười khẩy:

“Đúng, đúng, đúng, anh nói đúng lắm.”

“Là do tôi dùng từ chưa chuẩn. Chỉ là tôi kiến thức hạn hẹp, thật không biết nên gọi mối quan hệ ba người lớn cùng chơi chung một giường của các anh là gì mới đúng…”

“‘Mùa đông cháy bỏng’* à?”

(*nguyên văn: 燃冬 – tên một phim điện ảnh Trung Quốc về mối tình tay ba đầy thể xác.)

Không khí vốn đang yên tĩnh, lập tức chìm vào im lặng đến mức nghẹt thở.

Mọi người đều nín thở, ánh mắt lại sáng rực lên, cố xoay tai nghiêng người về phía tôi nghe ngóng.

Trì Thừa Vũ không còn giả vờ là quý ông nữa, lập tức bóp chặt cổ tay tôi:

“Cô nói năng linh tinh gì thế? Cô điên rồi à! Tôi phải đưa cô vào viện tâm thần ngay!”

Mặt hắn đỏ bừng tức giận, chẳng nói chẳng rằng liền định giật tôi khỏi tay bảo vệ.

“Trong tay tôi có video đấy, là nữ chính của mấy người tự gửi cho tôi!” – tôi cười nhạt.

Hành động muốn cướp điện thoại của hắn đã nói lên tất cả.

Đám đông bắt đầu xôn xao, nhỏ to bàn tán.

Cố Thời Diễn lập tức bước ra “tuyên truyền”:

“Mọi người không biết đấy, Tri Ngư là do tôi chiều hư rồi.”

“Hôm đó đúng là đêm tân hôn, nhưng bên tôi có dự án gấp, nhờ Trì tổng giúp một tay, không ngờ lại bị Tri Ngư ghen.”

“Cô ấy mới cùng người đàn ông khác đến hội nghị, giở trò trẻ con. Hôm nay để mọi người chê cười rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay.”

Nói xong, hắn ra hiệu cho bảo vệ áp giải tôi ra ngoài.

Nhưng hành động tiếp theo của bảo vệ lại khiến hắn ngẩn người.

Chỉ thấy bảo vệ vô cùng cung kính xác nhận tôi không sao, còn ân cần dọn ghế cho tôi ngồi xuống.

Sau đó bước thẳng tới chỗ Cố Thời Diễn đang lớn tiếng quát nạt, giơ tay chỉ ra cửa:

“Cố tổng, mời ông ra ngoài!”

Cố Thời Diễn ngây người, sắc mặt tức giận.

Vừa định mở miệng quát tháo, thì chuông điện thoại dồn dập vang lên.

“Cố tổng, không sai đâu ạ, bản quyền mà cha cô Thẩm ủy quyền cho chúng ta đã hết hạn, bị cô Thẩm thu hồi rồi. Hội nghị xúc tiến đầu tư này, chúng ta không còn tư cách tham dự!”

Lời của thư ký như sét đánh giữa trời quang, khiến hắn đứng chết trân tại chỗ.

Mặt Cố Thời Diễn lập tức tái xanh, giận dữ gào lên:

“Thẩm Tri Ngư! Cô giải thích rõ cho tôi chuyện này là sao?!”

Tôi chỉ khẽ cau mày đầy chán nản, không buồn đáp lại, thì hắn đã bị bảo vệ không khách sáo đuổi thẳng ra ngoài.

Phòng họp này có một nửa là người trong ngành, ai cũng biết giá trị của bằng sáng chế đó.

Ánh mắt nhìn tôi lập tức rực cháy tham vọng.

Tổng Giám đốc Quan kịp thời bước tới đứng cạnh tôi.

Lợi ích khổng lồ trước mắt, không ai dám bỏ qua.

Rất nhanh, tôi bị vây chặt như nước không lọt.

Còn Trì Thừa Vũ chẳng biết đã bị chen ra góc nào, dĩ nhiên… chẳng ai thèm quan tâm.

Cuối cùng, khi Tổng Quan đưa hợp đồng qua cho thư ký trao tận tay tôi, mọi người mới miễn cưỡng tản ra.

Dù vậy vẫn có kẻ không từ bỏ, muốn trả giá cao hơn để mua lại bằng sáng chế.

Thấy thế, tôi nghiến răng đứng lên:

“Không biết các vị đã nghe về một bằng sáng chế mới được đăng ký chưa?”

Tất cả đều gật đầu không chút do dự.

“Nhưng nghe nói bằng sáng chế đó đã bị Trì tổng giành được, xem ra ngành này sắp đổi chủ rồi… Không biết người ngồi trên ngai vàng sẽ là Trì tổng hay Quan tổng đây?”

Tôi mỉm cười ngượng ngùng.

“Thật ra tôi là người nghiên cứu chính của bằng sáng chế đó. Và tôi đã từ chối hợp tác với Trì Thừa Vũ. Nếu các vị có hứng thú, có thể liên hệ tôi sau!”

Trong ánh mắt trợn tròn của mọi người, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi vòng vây, ra ngoài hít thở chút không khí.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap