CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/hoa-tan-van-con-gai/chuong-1-hoa-tan-van-con-gai/
Nhìn cậu ấy cười đến ngốc nghếch, cả cơn đau tim của tôi cũng nhẹ hẳn đi.
Nhưng cuộc đời tôi đã thay đổi long trời lở đất.
Nhớ đến lời mời tham dự hội nghị xúc tiến đầu tư của Chủ tịch Quan – người phụ trách Tập đoàn Thái Phong, tôi bóp trán, muốn đi dạo một vòng trong vườn nhỏ.
Nhưng lại nghe thấy tiếng gào thét thê lương từ góc khuất nào đó:
“Bịt miệng hết cho tôi! Dám làm ồn khiến chị tôi mất ngủ, tái phát bệnh tim, thì chặt hết lưỡi chúng nó!”
Tim tôi đập thình thịch, nhưng không hề khó chịu.
Thậm chí còn cảm thấy, Trì Thừa Vũ đã nói sai rồi.
Người như Phó Yển Từ, ra tay vì tôi, sao có thể để bị bắt?
Gặp lại cậu ta, tim tôi vẫn còn đập loạn, mặt đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Tôi vội vàng lên xe Chủ tịch Quan, đến hội nghị xúc tiến đầu tư.
Không ngờ lại gặp ngay Nguyễn Nghiên, người mà Trì Thừa Vũ nói đang nằm dưỡng thai.
Cô ta khoác tay Cố Thời Diễn bên trái, Trì Thừa Vũ bên phải, ánh mắt lại cứ lả lơi nhìn về phía tôi và Chủ tịch Quan.
“Cho dù mấy hôm trước Trì tổng vì em mà nói nặng với chị, chị cũng đâu cần trắng trợn đội nón xanh cho anh ấy như thế chứ?”
Cô ta nhếch môi khinh bỉ.
“Lại còn tìm đúng kẻ thua cuộc dưới tay A Diễn, thật là mất mặt!”
Tập đoàn Thái Phong là thế lực mới nổi những năm gần đây, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Cố Thời Diễn.
Bấy lâu nay, nhờ bằng sáng chế của cha tôi, công ty họ Cố luôn chèn ép được bên Quan tổng.
Tôi không để ý lời cô ta lảm nhảm, chỉ nhàn nhã đưa mắt nhìn hai người đàn ông kia.
Trong mắt Cố Thời Diễn còn loé lên chút chột dạ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Trì Thừa Vũ liền trở lại bình thản, lên tiếng giải thích:
“Tri Ngư, đánh người là sai, huống hồ… Tâm Tâm đang mang thai. Chúng tôi dẫn cô ấy đến đây, cũng là chuộc lỗi giúp em thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Mặt Nguyễn Nghiên thoáng cứng lại, nhưng tôi cũng chẳng lấy làm vui vẻ.
Giờ đây đứng từ góc nhìn người ngoài mà xem, tôi chỉ thấy Cố Thời Diễn và Trì Thừa Vũ vừa vô trách nhiệm, vừa không biết tôn trọng người khác.
Vậy mà tôi lại vì hai người đàn ông như thế mà lãng phí bao nhiêu năm tháng.
Không biết ánh mắt giễu cợt của tôi đã chạm trúng dây thần kinh nhạy cảm nào của họ, Trì Thừa Vũ liền chắn Nguyễn Nghiên ra sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn tôi.
“Thẩm Tri Ngư, cô làm đủ chưa? Đừng có mãi chơi trò dục cầm cố tung nữa! Cô cùng đàn ông khác vào hội nghị là có ý gì?!”
Chủ tịch Quan hơi lúng túng, định mở lời bênh vực tôi, tôi liền khẽ lắc đầu ra hiệu.
“Tôi làm gì liên quan gì đến anh sao?”
Trì Thừa Vũ cau mày, nghiến răng tức giận.
“Cô là vợ mới cưới của tôi, cô nói có liên quan không?!”
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều lạnh như băng:
“Thì ra anh là chồng tôi à? Nhìn anh khoác tay người khác, tôi tưởng anh là chồng cô ta cơ đấy!”
“Cô…!” Trì Thừa Vũ nghẹn họng.
Trước ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh, anh ta cũng không dám làm ầm lên.
Chỉ tiến lại gần, hạ giọng đe dọa:
“Nếu không có ai dẫn vào, cô làm gì đủ tư cách dự hội nghị này? Không muốn bị bảo vệ đuổi ra thì ngoan ngoãn xin lỗi Tâm Tâm đi!”
Cố Thời Diễn cũng hạ thấp giọng phụ hoạ:
“Cô nói vậy không ổn đâu, để người ta tưởng Tâm Tâm là kẻ thứ ba thì sao? Sao cô lại ăn nói thiếu EQ vậy? Tôi cũng chẳng giúp cô ở lại đâu!”
Lúc này, điện thoại tôi rung lên, tin nhắn của Phó Yển Từ:
【Cảnh sát sắp đến nơi rồi.】
Tôi khẽ cong môi. Người nên rời khỏi đây, không phải là tôi!
Thấy tôi vẫn cười, Trì Thừa Vũ nắm chặt cổ tay tôi, gằn giọng:
“Thẩm Tri Ngư, cô tưởng cưới được tôi rồi thì không cần che giấu bản tính thật nữa hả? Mau xin lỗi! Đừng ép tôi thật sự ly hôn!”
Cố Thời Diễn cũng sầm mặt:
“Con không được dạy là lỗi của cha. Dù cô đã lấy chồng, xét cho cùng vẫn là do tôi không dạy dỗ tử tế. Hôm nay tôi sẽ đuổi cô ra ngoài để cô nhớ đời!”
“Về nhà tự kiểm điểm lại đi, biết thế nào là không được kiêu ngạo khi được nuông chiều.”
Vừa nói, hắn ta không thèm để ý tôi đang mang giày cao gót bảy phân, nắm tay lôi thẳng ra ngoài.
Bị kéo bất ngờ, tôi ngã nhào xuống đất, Nguyễn Nghiên thì rất “có mắt nhìn”, “vô tình” đánh rơi ly rượu vang ngay dưới chân tôi.
Đầu gối tôi cọ vào mảnh thủy tinh, máu loang đỏ sàn nhà.
Sắc mặt Trì Thừa Vũ chợt trở nên phức tạp, bước về phía tôi.
Nhưng Nguyễn Nghiên chỉ khẽ móc ngón tay vào tay anh ta, anh ta lập tức khựng lại, đứng yên.
Mặc cho bảo vệ kéo tôi đứng dậy.
Khuôn mặt đầy khiêu khích của Nguyễn Nghiên bỗng biến sắc khi thấy cảnh sát xuất hiện.
Khi nghe rõ tên người bị gọi, mặt cô ta trắng bệch, không dám tin, lùi lại vài bước.
“Nguyễn Nghiên, chúng tôi nhận được đơn tự thú, cô bị tình nghi xúi giục người khác phạm tội, mời theo chúng tôi về trụ sở.”
Cố Thời Diễn và Trì Thừa Vũ vội chắn người lại.
“Cảnh sát à, có khi nào có sự hiểu lầm gì đó không?”