Nàng quỵ ngã nơi đường, máu từ hạ thân tràn ra.

Bào thai nàng mang theo thân phận trưởng tôn Thẩm gia mà được nâng niu cung phụng, ăn ngon mặc đẹp, giờ vì quá lớn, cộng thêm cú sốc tinh thần khiến nàng bị băng huyết.

Từ phía trên tửu lâu, ta đứng đối diện, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên:

“Nương! Cứu con! Con là nữ nhi của người mà!”

Thì ra, nàng quay lại vào thời khắc này.

Kiếp trước, ta cưng chiều nàng nhất, mọi thứ tốt đẹp, của hồi môn đều nghiêng về nàng.

Nàng mỗi lần bệnh đều do ta dốc sức cứu chữa, ngày đêm không rời.

Nhưng người ra tay tàn độc nhất với ta cũng là nàng.

Chính nàng là kẻ chặt tay chân ta, cắt tai lưỡi ta.

Nhân quả ở đời, sớm muộn gì cũng báo ứng.

Ta mím môi, chậm rãi nhấc tay, làm khẩu hình hai chữ:

“Chết đi.”

Nàng run rẩy, cuối cùng cũng hiểu, tất cả đều là tính toán của ta.

Gia đình tan nát, người người oán hận, chết không toàn thây, đó chính là sự báo thù ta dành cho bọn họ.

Không kịp nói thêm lời nào, trong cơn đau thấu trời, nàng rống lên thảm thiết, cuối cùng một xác hai mạng, chết thê thảm ngay giữa phố chợ.

15

Mạnh Tuấn cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đã hoảng loạn nhìn ta, ánh mắt đầy kinh hãi:

“Ngươi… ngươi đã trở về rồi phải không? Ngươi cố ý trở về để báo thù ta đúng không? Ngươi… đúng là lòng dạ rắn rết độc ác!”

Ta mỉm cười lạnh lẽo:

“Ồ? Thì ra ngươi cũng đầu thai về rồi đấy à? Cảm giác bị ta dắt mũi như chó, để cả nhà ngươi bị ta chơi đùa xoay như chong chóng, thế nào? Nửa đời mưu tính, cuối cùng thành ra là vì ta mà tính cho cả nhà ngươi một cái chết không toàn thây. Vui không? Không có Phật tổ phù hộ mà cũng dám học theo Kim Cang giận dữ, chẳng biết nên cười ngươi bất lực hay chê ngươi nực cười nữa.”

Thân thể hắn run rẩy, giơ tay chỉ vào ta, ngón tay co quắp như thể cả người run không ngừng:

“Độc phụ! Ngươi hại ta đến nước này, ta phải liều mạng với ngươi!”

Ta nhấc một khúc gỗ to bằng bắp tay, bước từng bước về phía hắn, ánh mắt lạnh lùng như Diêm La:

“Vậy sao? Vậy thì bốn chi mà ngươi còn nợ ta ở kiếp trước, hôm nay trả lại được rồi đấy chứ?”

Lời vừa dứt.

Trong ánh mắt hoảng loạn của hắn, ta vung mạnh khúc gỗ, rầm! một tiếng, giáng thẳng vào đầu gối.

“Đau không? Năm xưa ta cũng đau như vậy đấy!”

Rầm!, lại một gậy nữa, đánh gãy nốt đầu gối còn lại.

Rồi tiếp liền hai cú, đánh gãy cả hai cánh tay hắn.

Nhìn hắn nằm đó, mắt đầy oán độc, hơi thở thoi thóp, ta khẽ cười nhếch môi, học theo dáng vẻ năm xưa của hắn, từ tốn nói:

“Ta vốn thiện lương, tất nhiên sẽ tha mạng cho ngươi.”

“Đã dính ôn dịch, sợ lây sang người khác, thì dọn vào hậu viện mà nằm dưỡng bệnh đi.”

Nơi ấy, ta đã sớm dựng sẵn một căn lều gỗ nhỏ đủ cho một người nằm ngửa, quây kín bốn phía, đem hắn xích như chó trong đó, ăn, uống, bài tiết đều trong cùng một chỗ, sống kiếp người chẳng bằng súc vật.

Cho hắn mỗi ngày đều nhớ về đám người thân chết thảm của mình, sống không được, chết cũng không xong, há chẳng phải là cực hình tàn độc nhất?

Thẩm Tri Tự giết người trọng tội, hình bộ tra xét, đưa đến chỗ Thẩm đại nhân, chính là con ta.

Hắn chỉ cười lạnh:

“Dẫu là thiên tử, phạm pháp cũng xử như thứ dân.”

Kết quả, Thẩm Tri Tự điên điên dại dại bị phán lưu đày.

Một kẻ từng là thiên chi kiêu tử, cả đời mang gông xiềng, lưng còng, bị đánh đập, bị hành hạ, bị sỉ nhục. Sống như vậy, có khi còn khổ hơn cái chết.

Còn ta thì sao?

Nhi tử của ta làm quan tới nội các, nữ nhi là sủng phi bên cạnh thái tử, ta thì sống giữa hoa mỹ, được mỹ nhân vây quanh, kẻ người kính kẻ người ngưỡng.

Còn ai, so với ta, sống tự tại hơn được nữa?

Cuộc đời ồn ào, trăm ngả nổi trôi, chỉ mong người luôn giữ được lòng thiện làm gốc, nhưng cũng không đánh mất gai nhọn để bảo vệ chính mình.

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap