14
Mạnh Tuấn đưa Thẩm Tri Tự cùng Ôn Như Nhan, lúc ấy đang mang thai chín tháng, đến tửu lâu uống trà. Bầu không khí hòa thuận, thắm đượm tình thân.
Nào ngờ vừa bước ra cửa, bọn họ lại đối mặt với một phụ nhân tàn phế, đầu tóc rối bù, mặt mũi tiều tụy.
“Mạnh Tuấn ca ca!”
Thân hình Mạnh Tuấn khẽ run, rồi vẻ mặt biến đổi, mừng rỡ, kinh ngạc, đau đớn đủ đầy:
“Xích Xích? Thật sự là nàng sao? Ta tìm nàng khắp nơi, tìm đến khổ sở.”
Nhưng khi thấy đôi chân cụt của nàng, nụ cười trên môi hắn lập tức cứng lại:
“Nàng… sao lại ra nông nỗi này? Năm đó nàng đi đâu? Vì sao ta tìm mãi chẳng thấy?”
Tống Xích Xích nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói:
“Nói ra dài dòng lắm! Ta nghe nói Tri Tự thành thân rồi, sắp làm cha… Tri Tự của ta đâu rồi?”
Thẩm Tri Tự từ từ bước ra, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng, đau xót và không thể tin nổi:
“Nương… Người còn sống?”
“Ta còn sống, con ngoan của ta… để ta nhìn cháu ngoại một chút.”
Nhưng khi Ôn Như Nhan bước ra, Tống Xích Xích sững người.
“Nàng… sao lại giống mẫu thân ta như đúc thế này?”
Tầm mắt nàng hạ xuống, nhìn thấy túi hương cũ kỹ nơi hông đối phương, liền chấn động.
Nàng chụp lấy cánh tay Ôn Như Nhan, vạch ra một bên cánh tay xem vết bớt.
Rồi hét lên một tiếng như xé ruột xé gan:
“Sao lại là con? Đây là nữ nhi của chúng ta, Như Châu mà!”
Ầm một tiếng!
Mấy người đều như bị sét đánh ngang tai, đứng sững tại chỗ.
Mạnh Tuấn không cam lòng hỏi dồn:
“Sao ngươi lại là nữ nhi của ta? Mau nói, cha mẹ ngươi là ai?”
Ôn Như Nhan hoảng loạn đến cùng cực, lắc đầu liên tục:
“Ta bị người nhặt ở ngoại ô, rồi bán cho mẹ nuôi. Ngoài túi hương và áo quấn thì không còn gì cả.”
Khi nàng mô tả tỉ mỉ chiếc áo quấn và y phục thuở bé, Tống Xích Xích lập tức vung một bạt tai giáng thẳng vào mặt Mạnh Tuấn.
“Là ngươi nói, đặt con trước xe ngựa nàng rồi bỏ đi, nàng nhất định sẽ nhặt về nuôi.
Là ngươi nói, nữ nhi chúng ta được nuôi sung túc trong phủ, không cần ta đến thăm tránh gây nghi ngờ.
Là ngươi nói, mọi chuyện đều nằm trong tính toán, không có gì sơ suất.
Vậy tại sao con gái ta lại bị bán vào kỹ viện?
Tại sao thành ra thế này? Bao nhiêu năm ta nhẫn nhịn, rốt cuộc vì cái gì chứ!”
Nàng vừa khóc vừa rống, lại giáng thêm một bạt tai nữa vào mặt Thẩm Tri Tự:
“Nam nhân không đáng tin, ta đặt mọi hy vọng vào con, cắn răng chịu nỗi đau cốt nhục chia lìa, chỉ mong con công thành danh toại, cứu ta khỏi nước lửa.
Mà con xem, con đã làm được gì?”
“Nếu biết con vô dụng như thế này, ta cần gì nhẫn nhịn bao năm, cần gì khổ đến vậy!”
Thẩm Tri Tự bao năm thất chí, người duy nhất khiến hắn ấm áp là Ôn Như Nhan dịu dàng như nước. Hai người thành thân, thề thốt bên nhau, tưởng đâu tìm được cứu rỗi, nào ngờ, cứu rỗi kia lại là chén rượu độc bọc đường.
Nàng, lại chính là muội ruột của hắn!
Hy vọng cuối cùng vỡ nát, Thẩm Tri Tự như bị số phận xé toạc, đau đến tận xương tủy, sống không bằng chết.
Hắn lảo đảo, vừa khóc vừa cười:
“Nếu không vì các ngươi ham quyền thế, lấy chúng ta làm quân cờ, sao có kết cục hôm nay?”
“Trách ta? Không bằng tự trách các ngươi vô dụng, đáng kiếp báo ứng!”
“Ta muốn làm con các ngươi sao? Thà làm con nàng còn hơn! Ngươi xem nàng đối xử với Thẩm Khê Đình ra sao, hết lòng hết dạ, không tiếc một chút gì.
Còn ta thì sao? Chỉ có phụ thân vô dụng ép buộc, và một người mẹ làm nhục ta bằng cả đời ô uế.
“Các ngươi sinh ta để làm gì? Sao không thật sự đem ta cho nàng nuôi? Ta đau đớn, ta giằng xé, ta hận!”
Tống Xích Xích kinh hoảng, bò tới nắm lấy ống quần hắn định mắng, nhưng lại bị hắn điên cuồng đạp thẳng vào ngực.
Từng cú đá như trút hết những thống khổ cuộc đời hắn:
“Chết đi, chết đi, ngươi chết đi!
Vì sao cứ bám lấy ta?
Ngươi đừng quay lại, thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
Tại sao phải hại ta? Tại sao?!”
Tống Xích Xích không kịp đề phòng, bị hắn đá gãy mấy chiếc xương sườn, phun máu tại chỗ.
Khi được Mạnh Tuấn ôm vào lòng, nàng vẫn còn níu lấy tay áo hắn, khàn giọng rít qua kẽ răng:
“Cả đời này, người ta hận nhất là ngươi.
Là ngươi khiến ta mẹ con chia lìa, là ngươi không cam bình phàm mà phải ăn tuyệt hậu, là ngươi vì bản thân mà hy sinh tất cả chúng ta.
Ta hận ngươi, nguyền ngươi chết không được tử tế!”
Bao năm nhẫn nhịn, lết từng bước từ nơi đầu đường xó chợ quay về kinh thành, thế mà đón chờ nàng lại là cảnh tan cửa nát nhà, tuyệt vọng đến mức không có chốn chôn thân.
Tống Xích Xích ngụm máu cuối cùng tuôn ra, chết không nhắm mắt, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía Mạnh Tuấn đang ôm ngực, đứng không vững.
Rõ ràng là một nhà đoàn tụ, hạnh phúc trong tầm tay, vậy mà trong chớp mắt thành diệt môn thảm kịch, mọi mưu tính cả đời đều hóa thành bọt nước.
Mạnh Tuấn đau đớn tột cùng, cuối cùng cũng không gượng được nữa mà phun máu, ngã lăn ra đất.
Điên cuồng như Thẩm Tri Tự, còn có Ôn Như Nhan.