CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/gio-nam-mang-ten-nang/chuong-1-gio-nam-mang-ten-nang/

Ta chẳng kịp ngăn, đành mặc nàng ta bận rộn cần mẫn.

Một bữa cơm xong, Thanh Đài lại tự nguyện rửa chén, còn dỗ A Bảo đi rửa mặt đánh răng rồi lên giường ngủ.

Chờ thu xếp xong xuôi, nàng quay người lại, đột nhiên “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta, dập đầu ba cái vang rền.

Trời cao ơi!

Thế này chắc giảm thọ của ta mất!

Ta hoảng hồn định né, lại bị nàng ôm chặt lấy chân.

“Ân công đại đức, Thanh Đài vô ơn vô báo, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa để đền ơn cứu mạng!”

Ta cuống quýt kéo nàng dậy, miệng lắp bắp ứng phó.

Con nha đầu này đúng là thật thà đến ngốc nghếch, cái trán đỏ bừng cả mảng.

Cuối cùng, nàng mới chịu đứng lên, tự mình kéo ghế mời ta và Tô Vân Trinh ngồi xuống, rồi nghiến răng nghiến lợi, kể ra toàn bộ sự thật.

Thì ra người đã gọi ta đến phủ đỡ đẻ hôm ấy, cái kẻ giả làm “Hầu phu nhân sinh non” kia, thật sự không phải là Tô Vân Trinh, mà chính là cái “biểu muội” mà nha đầu kia từng vô tình nhắc đến.

Nhưng “biểu muội” đó không phải là biểu muội của Tô Vân Trinh, mà là biểu muội của An Viễn Hầu, Lục Cảnh Minh!

Đôi cẩu nam nữ kia, từ khi Tô Vân Trinh còn chưa gả vào phủ, đã sớm lén lút tư tình, vụng trộm với nhau.

Chờ đến khi nàng chính thức vào cửa làm chính thê, mang thai đứa con đầu lòng, thì bụng của “biểu muội” kia cũng đã ba tháng.

Thị lấy lý do góa bụa thủ tiết, giả làm kẻ đáng thương, đường hoàng ở lại trong phủ Hầu.

Lục Cảnh Minh thì một mặt tiếc nuối thế lực của Ninh An công chúa nơi triều đình, mặt khác lại không nỡ để tình nhân làm thiếp thất thấp hèn.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng sinh ra một kế độc tàn trời hại lý, đủ để tru di cửu tộc:

Vì sao không để Tô Vân Trinh “bất ngờ chết thảm”, rồi để người trong lòng hắn giả danh thế thân, chiếm lấy vị trí?

Vĩnh An thành cách kinh đô nghìn dặm.

Ninh An công chúa vốn được Thánh thượng sủng ái, quanh năm sống tại kinh đô, gần như không thể đích thân tới phương nam.

Chỉ cần Lục Cảnh Minh làm chuyện gọn ghẽ, thì tay công chúa cũng chẳng vươn nổi đến đất Vĩnh An, nơi hắn thao túng tất cả.

Tới lúc ấy, chỉ cần tiếp tục theo thông lệ xưa, định kỳ gửi thư về kinh, lễ tết dâng lễ vật, vài ba lần lấy cớ “thân thể suy nhược, không tiện đi lại, cần nằm tĩnh dưỡng” là có thể dễ dàng lấp liếm.

Chẳng ai hay, chẳng ai biết.

Chỉ cần không gặp mặt, ai có thể ngờ rằng, một vị quận chúa được phong chính danh, đã bị đánh tráo thân phận ngay giữa Vĩnh An thành?

Những chuyện sau đó liền thuận lý thành chương.

Thanh Đài là nha hoàn hồi môn theo hầu Tô Vân Trinh từ bé, tình cảm như tỷ muội.

Sau khi Tô Vân Trinh bị đẩy xuống vực, nàng liều mạng trốn khỏi tên xa phu đã bị mua chuộc, lăn lóc chạy về phủ cầu xin Lục Cảnh Minh lập tức phái người cứu tiểu thư.

Nào ngờ, nàng vừa về đến nơi đã tận mắt chứng kiến cảnh “giả biểu muội” kia mặc áo phượng lộng lẫy của Hầu phu nhân, đeo vàng bạc do công chúa ban tặng, ngọt ngào làm nũng trong vòng tay Lục Cảnh Minh.

“Cảnh Minh biểu ca, con tiện nhân Tô Vân Trinh kia… chắc chết rồi chứ? Hừ, nếu không phải ả dựa vào công chúa Ninh An và thánh chỉ ban hôn, thì chính thiếp mới là chính thê danh chính ngôn thuận của huynh!”

Lục Cảnh Minh mỉm cười sủng nịnh, cưng chiều gõ nhẹ lên mũi nàng ta, giọng mềm như nước:

“Ngốc à, từ nay về sau, nàng chính là Tô Vân Trinh, thê tử duy nhất của ta.”

Nghe thấy vậy, Thanh Đài như phát điên, lập tức xông lên cào rách mặt kẻ thế thân.

Lục Cảnh Minh nổi giận đùng đùng, ra lệnh đánh nàng hai mươi trượng ngay tại chỗ, rồi viện cớ “quyến rũ chủ tử”, đem nàng bán ra ngoài.

Một chiêu này, vừa trừ được cái gai nắm giữ bí mật, vừa răn đe đám hạ nhân khác.

Lục Cảnh Minh chỉ mong Thanh Đài chết dần chết mòn ngoài phố chợ, tuyệt đối không thể dính líu đến phủ Hầu.

Dù sao đi nữa, dựa vào ánh sáng của Ninh An công chúa, phủ Hầu dạo này đang rất được sủng ái trước mặt Thánh thượng.

Các gia đình quyền quý khác trong thành Vĩnh An, ai nấy cũng chẳng dám dễ dàng đụng đến tai hoạ.

Tên môi giới người kia được quản gia phủ Hầu dặn dò, biết rõ món hàng này chẳng lời lãi gì, phần lớn sẽ vì muốn bớt việc mà đem bán tháo vào kỹ viện hạng thấp nhất.

May sao, gã môi giới cũng chỉ muốn sớm vứt bỏ củ khoai nóng này cho tiện, nên mới để ta nhặt được món hời.

Dù sao thì theo gã, theo một bà đỡ quê mùa như ta, có thể sống được ngày lành gì? Như vậy cũng không trái với lệnh của phủ Hầu là “không để ả sống sung sướng.”

Tuy trong lòng ta đã mơ hồ đoán được phần nào, nhưng khi nghe tận tai chân tướng máu tanh rành rành ấy, vẫn bị chấn động đến nửa ngày không nói nên lời.

Ta trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy hình tượng “phu thê thần tiên” của An Viễn Hầu và Quận chúa mà ta từng nghe kể trong mấy buổi nói sách ở làng, phút chốc vỡ tan như bụi.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap