Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn bắt taxi đến bệnh viện.
Hành lang bệnh viện tâm thần lúc nào cũng sặc mùi thuốc sát trùng.
Qua lớp kính, tôi thấy mẹ đang bị trói trên giường bằng dây cố định, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
“Bà Đổng sáng nay đột ngột phát bệnh, làm bị thương hai y tá.” Bác sĩ bất lực nói, “Bà ấy luôn miệng gọi tên em, bảo phải gặp em ngay.”
Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
“Con khốn nạn!”, vừa thấy tôi, mẹ đã giãy giụa như điên, “Mày đã hủy hoại tất cả của tao!”
Tôi đứng cạnh giường, điềm tĩnh nhìn bà:
“Không, là mẹ tự hủy hoại mọi thứ.”
“Tiểu Văn ưu tú như thế! Con bé lẽ ra phải vào Thanh Hoa! Tất cả là tại mày! Tại mày!”, Mẹ gào thét, nước dãi trào ra từ khoé miệng.
Bác sĩ lập tức tiêm thuốc an thần cho bà.
Trước khi thuốc ngấm, mẹ bỗng im bặt, ánh mắt trở nên tỉnh táo lạ thường.
“Tiểu Tĩnh… mẹ sai rồi… cứu Tiểu Văn đi…”
Rồi bà khép mắt lại.
Tôi xoay người rời đi.
Ngoài hành lang, tôi chạm mặt dì, người thân duy nhất trong gia đình vẫn còn giữ chút lương tâm.
“Tiểu Tĩnh…” Dì ngập ngừng, “Em cháu bị cảnh sát bắt rồi.”
Tôi khẽ gật đầu: “Cháu biết.”
“Cháu… cháu không buồn sao?”, Dì dè dặt hỏi.
Tôi nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, giọng nhẹ nhàng:
“Những ngày cháu buồn… đã qua rồi.”
14
Một tuần sau, Sở Giáo dục công bố thông báo xử lý:
Giáo viên chủ nhiệm, thầy Lý, bị cách chức và chuyển giao cho cơ quan tư pháp.
Sáu học sinh tham gia làm chứng gian bị xử lý kỷ luật bằng hình thức ghi điểm xấu vào hồ sơ.
Mã Hi Duệ bị tạm giam hình sự vì tội vu khống và làm giả chứng cứ.
Em gái tôi, Đổng Tiểu Văn, cũng bị giam giữ với cùng tội danh.
Cũng trong ngày hôm đó, thư báo trúng tuyển Đại học Thanh Hoa của tôi được gửi đến khách sạn.
Tôi nâng tờ giấy mỏng nhẹ ấy trong tay, ba năm nhẫn nhịn, đau khổ và đấu tranh cuối cùng cũng có kết quả.
Dòng bình luận lơ lửng trước mắt nhảy múa vui vẻ:
【Chúc mừng Tiểu Tĩnh!】
【Khổ tận cam lai!】
【Một cuộc sống mới bắt đầu rồi!】
Tôi mỉm cười gập thư báo lại, bắt đầu thu dọn hành lý.
Ngày cuối cùng trước khi rời đi, Lưu Vân Vân đến tiễn tôi.
“Cậu… thật sự không định tha thứ cho bất kỳ ai sao?”, Cô ấy hỏi nhỏ.
Tôi lắc đầu: “Không phải là không tha thứ, mà là không muốn vướng bận nữa. Có những người, có những chuyện… nên buông bỏ hoàn toàn.”
Lưu Vân Vân mím môi: “Mã Hi Duệ… cô ta nhờ tớ chuyển lời xin lỗi. Cô ta nói mình cũng bị em gái cậu ép buộc…”
“Tớ biết.”, Tôi ngắt lời, “Nhưng tớ sẽ không tha thứ. Có những tổn thương, không thể xóa đi chỉ bằng một câu xin lỗi.”
Tại ga tàu, người đông như mắc cửi.
Tôi kéo vali, chuẩn bị tiến vào cửa soát vé.
Lưu Vân Vân bất chợt nắm lấy tay tôi:
“Tiểu Tĩnh… cảm ơn cậu. Nếu không có cậu đứng lên, có lẽ bọn tớ mãi mãi sống trong cái bóng của Đổng Tiểu Văn.”
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy: “Giữ gìn sức khỏe.”
Ba năm qua giống như một cơn ác mộng.
Mà giờ đây, tôi rốt cuộc đã tỉnh giấc.
15
Bầu trời Bắc Kinh xanh một cách lạ thường.
Bước ra khỏi ga tàu, tôi thấy các anh chị sinh viên của Đại học Thanh Hoa đang giơ bảng chào đón tân sinh viên ở cổng ra.
“Em là sinh viên mới của Thanh Hoa phải không?”, Một chị gái buộc tóc đuôi ngựa vui vẻ hỏi tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu: “Vâng, em là Đổng Tiểu Tĩnh.”
Đôi mắt chị ấy lập tức mở to: “Là… là bạn Đổng Tiểu Tĩnh đạt 725 điểm trong kỳ thi đại học đó sao?”
Tân sinh viên và phụ huynh xung quanh đều quay lại nhìn tôi, có người bắt đầu thì thầm bàn tán.
Tôi bình tĩnh gật đầu: “Là em.”
Chị ấy phấn khích nắm lấy tay tôi: “Trời ơi! Bọn chị đều thấy tin của em trên mạng rồi! Em thật sự rất dũng cảm!”
Tôi ngại ngùng cười: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Ngồi trên xe đưa tân sinh viên về trường, chị ấy vẫn không ngừng khen ngợi tôi.
Tôi nhìn ra ngoài, những tòa nhà cao tầng của Bắc Kinh vút qua ngoài cửa kính, lòng bỗng nhẹ nhõm lạ thường.
Điện thoại lại rung, tin nhắn từ Lưu Vân Vân:
“Tiểu Tĩnh, cậu xem tin chưa? Chủ nhiệm lớp các cậu, thầy Lý, bị phát hiện có quan hệ không trong sáng với nhiều học sinh, đã bị bắt rồi! Còn nữa, ba mẹ Mã Hi Duệ đang gây chuyện ở trường, nói con họ cũng là nạn nhân…”
Tôi nhắn lại:
“Thiện ác có báo.”
Đặt điện thoại xuống, tôi hít sâu một hơi.
Tôi biết, câu chuyện giữa tôi và em gái sẽ còn bị người ta bàn tán rất lâu.
Nhưng chuyện đó đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Từ giờ trở đi, tôi chỉ là Đổng Tiểu Tĩnh, một sinh viên đại học bình thường, với tương lai rộng mở vô hạn.
Còn em tôi, Đổng Tiểu Văn
Sẽ mãi mãi sống trong cái bóng của vụ tráo đổi giấy báo danh năm ấy,
Sống trong dối trá và tai tiếng,
Đánh mất một cuộc đời lẽ ra có thể rực rỡ huy hoàng.
Đó chính là cái giá phải trả.
Đó mới là công bằng.
(Toàn văn hoàn)