Tôi điềm tĩnh đáp:

“Mẹ à, người hủy hoại gia đình này không phải con, mà là lòng thiên vị và sự tàn nhẫn của mẹ.”

Bà đập mạnh lên tấm kính, gào thét điên loạn:

“Tất cả là vì tốt cho các con! Chị em thì phải nâng đỡ nhau chứ!”

“Nâng đỡ nhau?” Tôi cười lạnh.

“Ý mẹ là bắt con làm bệ đỡ cho em gái suốt đời à?”

Hết giờ thăm, tôi đứng dậy rời đi.

Lúc bước đến cửa, tôi nghe thấy tiếng gào cuối cùng của bà vọng lại:

“Đổng Tiểu Tĩnh! Mày chết không yên thân đâu!”

Tôi không quay đầu lại.

12

Ba ngày sau khi điểm thi đại học được công bố, điện thoại tôi gần như nổ tung.

Vô số phóng viên muốn phỏng vấn thí sinh đạt 725 điểm nhưng bị vu khống gian lận, tức là tôi.

Tài khoản mạng xã hội của tôi tăng thêm năm trăm ngàn người theo dõi chỉ sau một đêm.

Tôi ngồi trong phòng khách sạn, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính rọi lên thảm, lấp lánh ấm áp.

Buổi livestream ba ngày trước như một quả bom, đã nổ tung tất cả mặt tối của gia đình tôi, lớp tôi, thậm chí là cả ngôi trường tôi học.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Lưu Vân Vân:

“Tiểu Tĩnh! Mã Hi Duệ bị cảnh sát bắt đi rồi! Ba mẹ cô ta đang làm ầm lên ở trường!”

Khóe môi tôi hơi nhếch lên, trả lời ngắn gọn:

“Đáng đời cô ta.”

Đặt điện thoại xuống, tôi mở laptop, bắt đầu sắp xếp nốt những bằng chứng cuối cùng.

Livestream chỉ mới là mở màn, tôi muốn tất cả những kẻ tham gia vào âm mưu này đều phải trả giá.

Nhóm lớp giờ đã loạn như nồi cám, liên tục có người rời khỏi nhóm.

Những bạn học hôm qua còn ngông nghênh chửi tôi theo phe em gái, giờ đều im thin thít như chưa từng tồn tại.

Tôi mở một tệp video, là đoạn ghi hình khác mà tôi lén quay ở KTV hôm đó.

Trong video, Mã Hi Duệ đang nói với mấy nam sinh:

“Các cậu sợ cái gì? Chủ nhiệm lớp, thầy Lý, còn chơi qua Tiểu Văn nữa kìa, ông ta dám không nghe lời à?”

Tôi hít sâu, đưa đoạn video đó tải lên kho lưu trữ đám mây.

Đây là quả bom cuối cùng, tôi sẽ cho nổ vào thời điểm thích hợp.

Chuông cửa đột nhiên vang lên. Tôi cảnh giác nhìn qua mắt mèo, là Lưu Vân Vân.

“Tiểu Tĩnh!”, cô ấy vừa bước vào đã nắm chặt tay tôi, “Cậu không sao chứ? Mạng xã hội đang nổ tung đấy!”

Tôi lắc đầu: “Tớ ổn. Ổn hơn bao giờ hết.”

Mắt Lưu Vân Vân đỏ hoe:

“Tớ… tớ luôn muốn nói với cậu… Trong lớp có rất nhiều người bị Tiểu Văn uy hiếp. Cô ta… cô ta nắm được điểm yếu của tụi tớ.”

“Tớ biết.”, tôi bình tĩnh đáp, “Không chỉ bạn học, cả giáo viên cũng vậy.”

Lưu Vân Vân hít mạnh một hơi: “Cậu… cậu biết bằng cách nào?”

Tôi mở máy tính, cho cô ấy xem một đoạn video từ camera giám sát.

Thời gian hiển thị, đúng một ngày trước kỳ thi giữa kỳ học kỳ I lớp 12.

“Trời ơi!”, Lưu Vân Vân lấy tay che miệng, “Cái này… quá mức rồi…”

“Gớm ghiếc?”, tôi cười lạnh, “Mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi.”

Tôi tiếp tục mở từng tệp một,

Đoạn video em gái tôi và Mã Hi Duệ bắt nạt học sinh khối dưới trong nhà vệ sinh nữ,

Tin nhắn nhận hối lộ từ nam sinh để giúp gian lận,

Thậm chí là cả ảnh cô ta đi chơi thác loạn với đám côn đồ ngoài trường.

Lưu Vân Vân bật khóc: “Tớ xin lỗi… Tớ lẽ ra nên đứng về phía cậu sớm hơn…”

Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy:

“Bây giờ vẫn chưa muộn đâu.”

13

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo lên.

Là một số lạ.

“Alo?”

“Có phải là cháu Đổng Tiểu Tĩnh không?” Một giọng nam nghiêm túc vang lên, “Về vấn đề cháu phản ánh liên quan đến hành vi vi phạm kỷ luật của giáo viên, chúng tôi cần cháu phối hợp điều tra.”

Khóe môi tôi khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh:

“Vâng, cháu sẵn sàng phối hợp bất cứ lúc nào.”

Cúp máy, Lưu Vân Vân lo lắng nhìn tôi:

“Cậu định tố cáo thầy Lý sao?”

“Không chỉ mình ông ta.” Tôi mở danh sách lớp, ánh mắt lạnh lẽo, “Tất cả những kẻ đã tham gia làm chứng gian dối, không ai được thoát.”

Hôm sau, tôi đeo khẩu trang và đội mũ, đến gặp Tổ trưởng Vương, một người đàn ông ngoài bốn mươi, ánh mắt sắc như chim ưng.

“Cháu Đổng,” ông đẩy qua một xấp tài liệu, “Video cháu cung cấp chúng tôi đã xác minh. Thầy Lý hiện đã bị đình chỉ công tác để điều tra. Nhưng chúng tôi cần thêm bằng chứng.”

Tôi lấy ra một chiếc USB từ trong túi xách:

“Trong này có đoạn video đầy đủ ghi lại ngày 15 tháng 12 năm ngoái, lúc thầy Lý và em gái cháu ở trong phòng nghỉ của giáo viên. Ngoài ra còn có bản ghi âm ngày tháng 3 năm nay, khi ông ta nhận hối lộ từ phụ huynh để sửa điểm.”

Sắc mặt Tổ trưởng Vương trở nên cực kỳ nghiêm trọng:

“Những thứ này… đều do một mình cháu thu thập sao?”

“Vâng.” Tôi đáp bình tĩnh,

“Ban đầu cháu chỉ muốn biết vì sao bao nhiêu nỗ lực của mình lại luôn bị phủ nhận. Không ngờ, lại đào ra được từng lớp dơ bẩn như vậy.”

Rời khỏi Sở Giáo dục, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến tôi chói đến nhức nhối.

Điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi từ bệnh viện.

Mẹ tôi đang nổi cơn trong trại tâm thần, đòi gặp tôi.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap