Mỗi lần nhắc đến con dâu, Khâu Xuân Mai lại đau đớn gào lên:

“Báo ứng mà! Nhà này đúng là bất hạnh! Lại cưới phải loại đàn bà thối tha thế này!”

Dương Thi Y chẳng phải dạng vừa, hừ lạnh cười nhạo:

“Chẳng phải một nhà thì không vào chung cửa sao? Mẹ chồng à, nhà bà trên dưới không một ai ra hồn, thối nát từ trong ra ngoài, chỉ có tôi mới xứng với cái nhà này thôi!”

Chu Diễn không quản nổi vợ nữa nên cũng mặc kệ, ngày ngày ăn chơi rượu chè, cờ bạc gái gú.

Hắn cố tình muốn ép Dương Thi Y bỏ đi.

Dương Thi Y đúng là chịu không nổi, vứt luôn đứa con sinh với gã tóc vàng rồi bỏ trốn.

Nhưng Chu Diễn vẫn không bỏ nổi cái thói ăn chơi trác táng, tiền bạc trong nhà bị hắn phá sạch.

Khâu Xuân Mai và Chu Minh Nghĩa bất đắc dĩ phải ra đường mở quầy bán hàng.

Lúc tôi về quê dắt mẹ đi dạo phố, thấy Khâu Xuân Mai đang run rẩy trong gió lạnh, xoa tay hà hơi, bán xiên nướng ven đường.

Mẹ tôi kể lại chuyện nhà họ, cũng chỉ biết thở dài cảm thán.

“Tất cả đều là báo ứng.”, tôi an ủi mẹ.

Lại mấy năm nữa trôi qua.

Tôi kết hôn.

Vì công việc bận rộn, tôi để con cho bố mẹ nuôi chăm sóc.

Ban đầu còn lo họ vất vả, nên thuê cả bảo mẫu, vậy mà bố mẹ tôi chẳng để bảo mẫu đụng tay tí nào.

Ngày nào họ cũng bồng cháu gái đi dạo quanh làng, vui vẻ khôn tả.

Gặp ai cũng nói:

“Cháu gái tôi đấy, mang họ tôi nha!”

Mẹ tôi nói:

“Thư Nhiễm, cảm ơn con đã để bố mẹ chăm cháu, cảm ơn con không chê bố mẹ già yếu.”

Tôi thật sự không biết bố mẹ lại nghĩ vậy trong lòng.

Tôi còn cứ sợ phiền họ, sợ họ mệt.

Bố tôi nói:

“Con gái à, bố còn sợ con lo bố mẹ không trông nổi cháu kìa. Con cứ yên tâm, nhất định bọn bố mẹ sẽ chăm sóc thật tốt!”

Tôi đến lấy sổ hộ khẩu, họ còn tưởng tôi định đón con về.

“Con muốn chuyển hộ khẩu của bé từ Bắc Kinh về đây. Sau này bé lớn, nhờ bố mẹ giúp con kèm học nhé!”

“Hả? Bỏ hộ khẩu Bắc Kinh thì thiệt cho bé lắm đấy!”

“Mẹ à, con nhiều tiền, hộ khẩu gì cũng chẳng quan trọng.”

Cả nhà cười vang trong hạnh phúc.

Đúng lúc ấy, Khâu Xuân Mai lại mò đến nhà tôi.

Bố tôi vớ lấy con dao, lao ra:

“Khâu Xuân Mai, bà lại định giở trò gì nữa?!”

“Tôi… tôi chỉ muốn nói với Thư Nhiễm một câu…”

Khâu Xuân Mai đầu tóc rối bù, người ngợm dơ dáy, trông tinh thần chẳng bình thường.

Những lời chơi chiêu ‘tình thân’ của bà ta với tôi giờ vô dụng hoàn toàn.

Sau đó không lâu, tôi nghe tin Khâu Xuân Mai đã nhảy xuống ao làng tự tử, chết rồi.

Tôi lập tức trở về dự đám tang, tiễn bà ta đoạn cuối.

Trong tang lễ, tôi nghe Chu Diễn nói:

“Mẹ tôi bị điên thật rồi! Cứ khăng khăng nói bà chưa từng sinh con trai, chỉ sinh một đứa con gái, còn nói con gái đối xử với bà rất tốt, nói cuộc sống nhà hiệu trưởng lẽ ra là của bà ấy…”

“Còn gì nữa! Nếu năm xưa họ không bán chị cô cho nhà thầy Dương, thì giờ người sung sướng chính là nhà họ Chu các cậu!”

Lúc ấy tôi hiểu rồi, Khâu Xuân Mai nhớ lại kiếp trước.

Kiếp này bà rốt cuộc cũng có con trai, nhưng khoảng cách giữa kỳ vọng và hiện thực quá lớn, khiến bà không thể chịu nổi.

Vì thế bà mới đến tìm tôi xin lỗi.

Tôi bình thản nhìn di ảnh của bà, lòng chẳng gợn chút cảm xúc nào.

Kiếp trước, khi họ mắng tôi là đồ bất hiếu, là thứ vong ân, lòng tôi đau lắm, vì tôi yêu họ, vì tôi đã dâng trọn tất cả cho họ.

Còn kiếp này, dù họ có mắng, có tổn thương tôi thế nào, tôi cũng chẳng buồn để tâm.

Bởi tôi vốn không còn yêu họ nữa.

Kẻ có thể làm tổn thương bạn, mãi mãi chỉ là người bạn từng yêu thương.

Gửi chính tôi.

[Toàn văn hoàn.]

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap