1

Tôi lái xe đến trường mẫu giáo để tham gia hoạt động dành cho phụ huynh.

Giáo viên nhìn ra sau lưng tôi: “Ba của Kỳ Kỳ lại không đến sao?”

Tôi lúng túng đáp: “Anh ấy… rất bận.”

Giáo viên nói: “Đây là Ngày Quốc tế Thiếu nhi, chỉ có một lần trong năm.”

Tôi xin lỗi: “Xin lỗi, ba của Kỳ Kỳ đang ở nước ngoài, không thể về được.”

Giáo viên rời đi.

Trong hoạt động, mọi đứa trẻ đều có bố mẹ đi cùng, chỉ có Kỳ Kỳ là chỉ có tôi.

Tôi cố hết sức để con vui vẻ, nhưng con vẫn không mấy hào hứng.

Sau khi kết thúc hoạt động và về nhà, con ngước đầu lên hỏi:

“Mẹ ơi, ba vẫn ở châu Phi à?”

Tôi nói: “Ừ, ba đang ở châu Phi chụp ảnh voi đấy.”

Kỳ Kỳ mong chờ: “Vậy khi nào ba về ạ?”

Tôi im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Một thời gian nữa con nhé.”

Trước đây, khi Kỳ Kỳ hỏi tôi ba là ai, ba đang ở đâu, tôi tùy tiện bịa ra một câu chuyện rằng ba là nhiếp ảnh gia, đi khắp thế giới để chụp ảnh động vật.

Kỳ Kỳ tin sái cổ, ngày nào cũng ngồi trước TV xem chương trình Thế giới động vật, rồi hỏi:

“Mẹ ơi, đây có phải là ảnh ba chụp không?”

Tôi lừa con: “Đúng rồi đó, ba giỏi không nào?”

Kỳ Kỳ reo lên: “Ba giỏi quá!”

Lúc một giờ sáng, trong phòng vang lên tiếng động.

Tôi mơ màng mở mắt.

Một đôi môi ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán tôi.

“Dậy rồi à? Ngủ tiếp đi.”

Giọng đàn ông trầm thấp, cuốn hút.

Ánh sáng dịu dàng từ đèn ngủ hắt lên gương mặt góc cạnh của anh.

Tôi ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen đang mỉm cười.

Phí Liệt hôn tôi xong lại nghiêng người qua hôn nhẹ lên mặt Kỳ Kỳ.

Tôi không nhịn được hỏi: “Chẳng phải anh nói hôm nay sẽ về sớm sao?”

Anh cởi áo khoác, vừa cởi vừa nói: “Trong bữa tiệc tối, anh gặp được một người vẫn luôn muốn gặp, nên mất chút thời gian.”

Anh tiện tay vứt áo khoác xuống thảm, cởi cúc áo sơ mi, để lộ yết hầu gợi cảm.

“Ai thế?”

Anh cười, nhào vào ôm lấy tôi: “Đừng vội, là đàn ông, chủ tịch tập đoàn Tào thị.”

Tôi nói: “Ồ.”

Không hề bất ngờ.

Phụ nữ khó mà quyến rũ được anh, nhưng sự nghiệp thì có thể.

Vào một dịp quan trọng như Ngày Quốc tế Thiếu nhi, anh không thể nào vì phụ nữ mà trì hoãn việc gặp con gái.

Nếu anh đến trễ, tám chín phần là vì tương lai của bản thân.

Những chuyện thế này quá nhiều, tôi đã quen rồi.

2

Hôm đó, Phí Liệt ở lại đến bốn giờ sáng rồi vội vã rời đi.

Con gái cầm chiếc đồng hồ anh để lại, hỏi: “Mẹ ơi, chú Phí hôm qua có đến đây à?”

Tôi gật đầu: “Ừ, chú ấy cố tình về để chúc mừng con nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi. Nhưng con ngủ mất rồi, chú ấy không muốn làm con thức giấc.”

Con bé chu môi: “Lần sau mẹ gọi con dậy nhé! Con không ngủ đâu, ba không về nhà, mà chú Phí vất vả đến chơi với con, con muốn được chơi với chú ấy cơ.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười, nói: “Được.”

Tôi không thể nói cho con biết rằng chú Phí chính là ba ruột của con.

Tôi viện cớ đi rửa mặt để che giấu biểu cảm của mình.

Nếu kể ra, người ta sẽ nghĩ sao?

Một ảnh đế nổi tiếng, dù bận rộn vẫn dành thời gian lúc rạng sáng để về thăm bạn gái và con gái, rồi vội vã quay lại làm việc lúc bốn giờ sáng—ai cũng sẽ khen anh là một người đàn ông tốt.

Nhiều lần, tôi tự an ủi bản thân rằng anh đã làm đủ tốt rồi, đừng đòi hỏi quá nhiều.

Nhưng cảm giác mất mát, trống rỗng, chua xót trong lòng tôi cứ ngày một lớn dần.

Sau khi chăm sóc Kỳ Kỳ ăn sáng, đưa con đến trường mẫu giáo, tôi lái xe đến tiệm chụp ảnh gần đó để làm việc.

Cầm máy ảnh lên, tôi lặp đi lặp lại công việc chụp ảnh thẻ cho khách.

Lặp đi, lặp lại, lặp đi, lặp lại…

Khách hàng khen tôi chụp đẹp, tôi chỉ cười nhẹ, mệt mỏi ngồi xuống bàn nghỉ ngơi.

Vô tình, ánh mắt lướt qua quyển Tạp chí Địa lý trên bàn.

Tận sâu trong lòng, một nơi nào đó bỗng nhiên nhói đau.

3

Tôi và Phí Liệt quen nhau bảy năm trước.

Lúc đó, tôi vẫn là một cô sinh viên trẻ trung, tràn đầy sức sống, yêu thích nhiếp ảnh và thể thao ngoài trời.

Tôi tràn đầy năng lượng, vóc dáng dẻo dai, mơ ước sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia, vác ba lô đi khắp thế giới để chụp ảnh động vật.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ theo đuổi thần tượng.

Không, phải nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Khi ấy, Phí Liệt chỉ là một tân binh mới vào nghề, vừa gây chú ý nhờ vai nam phụ trong một bộ phim cổ trang đình đám.

Anh đến trường tôi để quảng bá phim.

Tôi bị bạn kéo theo xem sự kiện và chụp ảnh.

Đứng trên sân khấu, anh rạng rỡ như một vì sao, khiến người khác không thể rời mắt.

MC chọn ngẫu nhiên một khán giả lên sân khấu giao lưu.

Như thể số phận đã sắp đặt, đúng lúc tôi cầm máy ảnh chen lên phía trước, cô ấy chọn tôi.

“Chào bạn.”

Trên sân khấu, anh mặc áo sơ mi trắng cổ chữ V, mỉm cười đưa tay ra, đôi mắt đen cong lên đầy thân thiện, trông như một cậu bạn học bàn bên.

Tim tôi đập dồn dập, một người vốn dĩ luôn tự tin như tôi lại bỗng chốc căng thẳng đến mức toát mồ hôi tay, thu máy ảnh lại, lắp bắp đưa tay ra:

“Chào… chào anh.”

Khoảnh khắc bàn tay chạm nhau, một luồng điện chạy qua người tôi.

Trong tiềm thức, tôi như nghe thấy âm thanh của một hạt giống rơi vào lòng đất.

Là hạt giống của loài hoa nào?

Lúc ấy, tôi chưa biết hình dáng hay tên của nó.

4

Sau buổi giao lưu, tôi vội vàng tìm xem tất cả các tác phẩm của Phí Liệt.

Phát hiện ra giọng hát và diễn xuất của anh đều vượt xa nhiều diễn viên trẻ khác.

Vậy mà anh vẫn vô danh.

Tôi cảm thấy bất bình thay cho anh.

Thế là tôi bắt tay vào chỉnh sửa, cắt ghép các phân đoạn diễn xuất của anh, lập một tài khoản trên Weibo và viết bài phân tích dài dằng dặc.

Những fan ít ỏi của anh nhanh chóng kéo đến, tụ tập dưới bài đăng của tôi.

Tôi đăng những bức ảnh mình chụp, nhận được vô số lời khen ngợi.

Có người đề nghị:

“Bé ơi, cậu chụp đẹp quá, làm trưởng fanpage của Phí Liệt đi, bọn mình sẽ tài trợ cậu.”

Không khí sôi động, tôi hào hứng nói:

“Được thôi!”

Thế là tôi vô tình trở thành trưởng fanpage, cầm máy ảnh chạy khắp nơi theo đuổi bóng lưng anh.

Từ trưởng fanpage trở thành fan cứng, rồi dần dần thành fan cứng nhất.

Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, cứ như thế mà tiếp tục.

Cho đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại đi đến bước này.

Trước khi gặp Phí Liệt, tôi chưa từng theo đuổi thần tượng, cũng không hề biết đến văn hóa fandom.

Vậy mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tôi lại trở thành một fan cứng đầy nhiệt huyết.

Bảy tháng sau, sự nghiệp của Phí Liệt đang trên đà phát triển thì đột nhiên gặp phải cú sốc lớn—tin đồn tiêu cực bủa vây.

Anh bị phong sát suốt một năm rưỡi.

Người hâm mộ lần lượt rời đi.

Những người còn ở lại thì cũng lén lút chuyển sang ủng hộ thần tượng khác.

Chỉ có tôi, vẫn giữ nguyên lòng tin.

Trước kia, tôi và anh không có liên hệ trực tiếp, mọi trao đổi đều thông qua người quản lý.

Nhưng thời điểm khó khăn ấy, người quản lý dần lơ là anh, giao lại tài khoản fanpage cho Phí Liệt tự quản lý.

Thế là trong suốt một năm rưỡi bị phong sát, chúng tôi thường xuyên trò chuyện, động viên nhau.

Từ người xa lạ, chúng tôi trở thành bạn bè.

Tôi vẫn kiên trì cập nhật fanpage.

Muốn có tài liệu mới, tôi phải trực tiếp gặp anh.

Lúc đó, Phí Liệt đã không còn quan tâm đến hình tượng idol nữa, cũng chẳng bận tâm chuyện gặp gỡ fan riêng.

Tôi chẳng có nhiều tiền, thứ duy nhất tôi có thể giúp là kỹ năng của mình.

Tôi tự tay trang điểm cho anh, chụp ảnh, chỉnh sửa video, thậm chí còn giúp anh liên hệ một số hợp đồng quảng cáo nhỏ.

Dù không giúp được nhiều, nhưng có còn hơn không.

Phí Liệt rất trân trọng điều đó, anh nói:

“Doanh Doanh, em là chỗ dựa tinh thần của anh. Nếu không có em, anh không biết mình có thể trụ vững đến lúc nào.”

Những lúc mệt mỏi, chỉ cần nghe anh nói một câu khen ngợi, tôi lập tức như được tiếp thêm sức mạnh.

Nếu bây giờ xảy ra chiến tranh, có lẽ tôi sẽ không ngần ngại cầm AK47 xông lên phía trước, dọn sạch mọi chướng ngại vật cho anh.

Khi ấy, tôi tin rằng mình chính là thiên thần hộ mệnh của anh, người duy nhất có thể cứu rỗi anh.

Anh mong manh và cô độc đến thế, nếu ngay cả tôi cũng rời bỏ anh, vậy thì anh chẳng còn lại gì.

Một năm rưỡi sau, nữ diễn viên từng vu khống anh bị lật tẩy hàng loạt scandal, trong đó có cả đoạn ghi âm cô ta chửi bới anh trước, khiến anh tức giận phản bác.

Nhờ vậy, Phí Liệt được minh oan.

Người hâm mộ và khán giả lần lượt kéo đến trang cá nhân của anh để xin lỗi.

Công ty giải trừ lệnh phong sát, cho anh cơ hội trở lại.

Anh nắm bắt thời cơ, chuyển hướng sang điện ảnh, bật lên như diều gặp gió.

Trong lễ trao giải, khi nhận được tượng vàng danh giá, anh lập tức về nhà, đưa nó cho tôi, nói:

“Doanh Doanh, đây là vinh quang chung của hai chúng ta.”

Tôi và anh cùng nhau nắm chặt bức tượng, ôm chặt lấy nhau.

5

Suốt một năm rưỡi ấy, Phí Liệt chưa bao giờ từ bỏ sự nghiệp.

Anh tích cực tìm kiếm cơ hội, gặp gỡ các nhà đầu tư, dù bị từ chối nhiều lần vẫn không nản chí.

Nhưng chỉ khi ở trước mặt tôi, anh mới khóc.

Khóc xong, ngày hôm sau lại tiếp tục gõ cửa từng người.

Bất cứ khi nào có thời gian, anh đều muốn tôi giúp anh luyện diễn xuất.

Tôi đọc thoại cùng anh, còn anh đứng bên thể hiện cảm xúc để tôi nhận xét.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap