Ta chậm rãi mở mắt, trước mặt ta là một đôi mắt đỏ ngầu, hằn đầy tơ máu.
Là Thẩm Lăng Phong.
Khi thấy ta tỉnh lại, hắn gắng gượng nở nụ cười, nhưng lại méo mó đến đáng thương.
Hắn nâng một đĩa điểm tâm lên, đưa đến trước mặt ta, giọng nói mềm mỏng đến lạ thường:
“Diệu Diệu, ngự y nói nàng ngất đi là vì tâm bệnh, nàng ăn chút gì đó đi, đừng nhăn mày nữa.”
Ta đưa tay hất đổ toàn bộ khay điểm tâm, đồ ăn rơi vãi khắp mặt hắn.
Giọng ta lạnh lùng không chút cảm xúc:
“Cút!”
Hắn ngẩn ra.
Một giây sau, hắn đột nhiên ôm chặt lấy ta, siết chặt đến mức như thể sợ ta tan biến.
Giọng nói hắn nghẹn ngào, mang theo một nỗi tuyệt vọng không cách nào che giấu:
“Diệu Diệu, nàng muốn ta chết sao?”
“Ta cầu xin nàng… ăn một chút đi, được không?”
Nhìn hắn như vậy, ta bật cười.
Bước báo thù cuối cùng… đã đến rồi.
“Thẩm Lăng Phong, ta chẳng còn bao lâu nữa.”
“Ăn hay không cũng vô dụng.”
Hắn cứng người, như thể bị thiên lôi giáng xuống đầu.
Đúng vậy.
Ta sắp chết.
Hôm đó, Giác Tường lựa chọn tự tử.
Bởi vì nàng biết y thuật.
Hôm ấy, nàng đã bắt mạch cho ta, phát hiện ra rằng ta chẳng còn sống được bao lâu.
Và nàng đã hiểu tại sao ta lại chọn cách tự hủy mình để báo thù.
Bởi vì ta không có thời gian nữa.
Chỉ có cách này, ta mới có thể nhanh chóng đạt được mục đích.
Ta nhìn hắn, nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng:
“Thẩm Lăng Phong, cuối cùng ta cũng có thể chết rồi.”
“Kiếp này ngươi với ta dây dưa lẫn nhau, kiếp sau ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Cái chết của ta, chính là phần quan trọng nhất trong kế hoạch báo thù.
Ngày chân tướng phơi bày, chính là ngày ta trả thù hắn.
Ta muốn hắn biết sự thật, nhưng lại không có cách nào chuộc lỗi.
Muốn hắn hối hận đến chết, nhưng không còn đường cứu vãn.
Đó mới là đòn trả thù độc ác nhất.
Ta muốn hắn giữ lấy giang sơn, đứng trên biển máu của cả nhà ta, cả đời phải sống trong ân hận!
“Không, Diệu Diệu, trẫm nhất định sẽ cứu nàng!”
“Trẫm là thiên tử, thiên hạ này vốn thuộc về trẫm, tất cả những gì tốt nhất trên thế gian này, trẫm đều có thể tìm được cho nàng!”
“Trẫm sẽ tìm được linh đan diệu dược, cứu nàng!”
“Diệu Diệu, coi như trẫm cầu xin nàng, hãy sống tiếp, trẫm sẽ đối xử tốt với nàng, cả đời chỉ có nàng…”
Thẩm Lăng Phong đã khóc.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc.
Nước mắt thấm đẫm khuôn mặt cương nghị của hắn.
Người đàn ông từng cao cao tại thượng, tâm cơ thâm trầm, giờ đây lại vô cùng yếu đuối, ôm lấy ta như một đứa trẻ bị bỏ rơi, khóc lóc cầu xin.
Hắn cứ thế ôm ta, khóc đến không thở nổi.
Hắn cầu xin ta, ăn một chút, sống thêm một ngày, đừng buông xuôi.
“Là ta sai rồi… Là ta sai rồi, Diệu Diệu…”
“Ta thực sự biết lỗi rồi… Ta cầu xin nàng, xin nàng đừng bỏ ta lại…”
“Nàng ăn một chút đi, xin nàng…”
Mỗi một câu cầu xin của hắn, đều ngập tràn thống khổ.
Khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên bừng tỉnh.
Có lẽ, ta đã đánh giá thấp tình cảm của hắn dành cho ta.
Có lẽ, hắn đã động tâm từ lâu.
Nhưng, Thẩm Lăng Phong à, thứ tình cảm đến muộn này, còn rẻ hơn cỏ dại bên đường.
Chúng ta đã giết chết quá nhiều thứ.
Quá nhiều người đã chết.
Quá nhiều bi thương đã chất chồng.
Liệu một câu “ta sai rồi” có thể vãn hồi tất cả sao?
Không thể!
Sự hối hận của ngươi, càng khiến ta cảm thấy sung sướng.
Ngươi càng đau khổ, ta càng cảm thấy hả hê.
Sau ngày hôm đó, có lẽ mọi chấp niệm trong lòng ta đã buông bỏ, bệnh tình bắt đầu tiến triển xấu đi nhanh chóng.
Mỗi ngày ta đều mơ màng mê man, tỉnh lại thì nôn ra máu, chìm vào giấc ngủ thì như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, đau đớn vô cùng.
Thẩm Lăng Phong gần như không rời khỏi giường bệnh của ta.
Hắn cầu khấn thần Phật, xin bọn họ ban cho ta thêm một con đường sống.
Hắn vì ta mà lo lắng đến mức người gầy rộc đi, mặt mày tiều tụy, hốc mắt sâu hoắm.
“Diệu Diệu, Diệu Diệu, ta thực sự biết lỗi rồi.”
Hắn thì thào bên tai ta, giọng nói khàn đặc, mang theo nỗi day dứt khôn cùng.
“Ta đã yêu nàng từ rất lâu, chỉ là lúc đó ta không dám thừa nhận.”
“Ta hận bản thân mình, hận vì đã yêu con gái của kẻ thù, cho nên ta đã buộc chính mình phải đưa nàng vào quân doanh…”
“Đây là báo ứng của ta…”
“Là báo ứng…”
“Diệu Diệu, xin nàng, xin nàng đừng bỏ ta lại một mình…”
11
Vì muốn cứu ta, Thẩm Lăng Phong phát điên.
Hắn cho lục soát khắp thiên hạ, tìm kiếm dược liệu quý giá nhất.
Nhưng hành động đó đã khiến triều thần phẫn nộ, họ đồng loạt dâng sớ, buộc tội hắn hà khắc, tham bạo, vơ vét tài nguyên để cứu một nữ nhân.
Thực ra, danh tiếng của hắn vốn đã không tốt.
Hắn có thể mù quáng, nhưng bách tính không mù quáng.
Phụ thân và huynh trưởng ta tận tâm phù trợ hắn lên ngôi, kết cục lại bị tru di cửu tộc.
Loại quân vương bội bạc, vong ân phụ nghĩa như vậy, làm sao có thể khiến lòng dân tâm phục?
Huống chi, sau khi hắn đăng cơ, Phương Vi Vi và Phương Tín ỷ thế hiếp dân, không chỉ thao túng thương mại, mà còn biển thủ quân lương.
Quân tâm đã sớm rệu rã.
Lúc trước, nhờ hắn còn chăm lo chính sự, an ủi lòng dân, cho nên dân chúng tuy oán hận, nhưng chưa đến mức công khai tạo phản.
Nhưng bây giờ, chính hắn tự tay đẩy tất cả vào vực thẳm.
Hành vi vơ vét tài bảo để cứu ta đã châm ngòi cho bạo loạn.
Dân chúng bắt đầu biểu tình khắp nơi, không ai chịu quyên góp dược liệu nữa.
Thậm chí, nhiều nơi đã nổi dậy.
Mà người dẫn đầu phản quân chính là Doanh Kỵ.
Sự chống đối này chẳng khác nào tuyên chiến với hoàng quyền.
Đế vương kiêu ngạo như Thẩm Lăng Phong sao có thể chịu đựng?
Nhưng càng giận dữ, hắn lại càng vô lực.
Bệnh tình của ta ngày một nặng hơn, những cơn đau quặn thắt như đang dần dần giày xéo thân xác ta.
Hắn không thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn ta suy kiệt từng ngày.
Hắn giận dữ, nhưng không thể thay đổi điều gì.
Hắn đau khổ, nhưng không có đường cứu vãn.
Từng bước từng bước, hắn bị chính lòng tham và nỗi sợ mất ta đẩy xuống vực sâu.
Ngày hôm đó, Thúy Nhi nước mắt lưng tròng, mang đến một phong thư.
“Nương nương, Doanh tướng quân có thư gửi đến.”
Ta cười nhạt, nhận lấy lá thư, nhưng không mở ra xem.
Chỉ lặng lẽ đưa nó vào ánh nến, châm lửa đốt.
Ngọn lửa liếm dần từng góc giấy, biến nó thành tro bụi.
Sau đó, ta nhìn Thúy Nhi, cười khẽ:
“Mang một trong những bức thư ta đã viết trước đó, gửi cho hắn.”
Ta đã viết hơn mười phong thư, nội dung đều giống nhau:
“Ta rất ổn, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ huynh công phá hoàng thành, mang ta rời đi.”
Ta không hề nói dối.
Ta thực sự rất ổn.
Cũng thật sự, sắp được tự do rồi.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay vươn tới, giật lấy lá thư ta đang đốt dở.
Tim ta khẽ rung lên.
Khi ngẩng đầu, ta nhìn thấy Thẩm Lăng Phong đứng đó, gương mặt tràn đầy đau khổ.
Hắn cười nhạt, rồi không chút do dự, tiếp tục ném bức thư vào lửa.
“Diệu Diệu…”
“Ta hết cách rồi.”
Hắn thì thào, giọng nghẹn ngào.
“Ta không thể cứu nàng được nữa, Diệu Diệu…”
“Nhưng nếu mất nàng, ta cũng sẽ chết.”
“Ta thật sự sẽ chết…”
Giấy thư cháy thành tro bụi.
Hắn quỳ một gối trước mặt ta, ôm lấy eo ta, chôn mặt vào trong lòng ta, khóc không thành tiếng.
Đau đớn tột cùng.
Tuyệt vọng đến cùng cực.
Còn ta, lại chỉ cảm thấy bình thản.
Thậm chí, ta còn thấy hơi đói.
12
“Diệu Diệu, nhìn thấy nàng ta như vậy, nàng có thấy dễ chịu hơn không?”
Sau ngày hôm đó, Thẩm Lăng Phong hoàn toàn phát điên.
Trong cung đã cạn kiệt dược liệu, không còn bất kỳ phương thuốc nào có thể cứu ta.
Trong khi đó, quân đội do Doanh Kỵ chỉ huy đã tiến sát hoàng thành.
Nhưng hắn vẫn có tâm trạng dẫn ta đến ngự hoa viên, thưởng thức một màn kịch bi thảm.
Ở góc vườn, ngay trong chiếc chum nước vốn dùng để nuôi cá chép, Phương Vi Vi đang bất lực ngồi co ro bên trong.
Mặt mày tái nhợt, cơ thể yếu ớt, ánh mắt hoảng loạn.
Nàng ta tựa vào thành chum, miệng không ngừng cầu xin.
“Công công, xin ngài thương hại ta… Cầu xin ngài…”
“Công công! Công công! Thế nào cũng được, chỉ cần thương hại ta…”
“Bệ hạ, giết ta đi! Giết ta đi!!”
Thì ra, đây chính là cách Thẩm Lăng Phong hành hạ nàng ta.
Hắn không giam giữ nàng, chỉ sai mấy tên thái giám canh chừng, không cho nàng rời khỏi chiếc chum đó.
Mỗi ngày, hắn sai người ép nàng uống trà có pha thuốc.
Để nàng ta trải qua cơn giày vò của dục vọng, bị chính những thái giám nàng từng khinh miệt chà đạp.
Còn nhục nhã hơn cả khi làm quân kỹ.
Tàn nhẫn đến vậy, nhưng Phương Vi Vi không thể chết.
Bởi vì, bên cạnh chiếc chum đó, là thi thể của Phương Tín.
Xác của hắn đã bị phanh thây, đến nay đã mục rữa, hôi thối vô cùng.
Mỗi khi mở mắt, nàng ta đều phải đối diện với thi thể cha ruột mình.
“Aaaahhh!!!”
Phương Vi Vi gào thét điên cuồng, muốn lao về phía ta, nhưng lại bị thái giám chặn lại.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, không mắng Thẩm Lăng Phong, mà quay sang trừng ta, điên loạn gào lên:
“Phương Diệu! Ngươi không được chết yên ổn đâu!!”
Nghe hai chữ “chết”, sắc mặt Thẩm Lăng Phong lập tức sa sầm.
“Tát nàng ta! Đánh đến khi nàng ta không nói được nữa thì thôi!”
Tiếng bạt tai vang lên liên tục.
Sau đó, hắn bước đến bên ta, quỳ xuống, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Diệu Diệu, đừng nghe nàng ta nói bậy.”
“Nàng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Ta cười lạnh.
“Bịt miệng nàng ta thì sao chứ? Chính ta cũng biết rõ, ta không sống lâu được nữa.”
Mặt hắn trắng bệch, bàn tay run rẩy, ôm ta càng chặt hơn.
Hắn hôn lên trán ta, thì thầm cầu xin:
“Diệu Diệu, xin nàng đừng nói những lời đó.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ cứu nàng.”
Ta ghê tởm lau sạch nơi vừa bị hắn hôn.
Không muốn đôi co với hắn nữa, ta chỉ ngước lên, nhìn bầu trời xanh ngắt trên cao.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Lâu lắm rồi, ta mới thấy một ngày đẹp đến thế.
Ta không nói gì nữa, nhưng Thẩm Lăng Phong lại tỏ ra vô cùng uất ức.