Thì ra, vào ngày ta cứu hắn khỏi ch,et đuối, ta hôn mê ba ngày liền vì nhiễm phong hàn.

Chính trong ba ngày đó, đường muội ta, Phương Vi Vi, đã cướp công lao của ta.

Nàng ta cùng phụ thân của mình đổi trắng thay đen, vu oan cho cha ta có ý mưu phản, dẫn đến toàn gia bị tru diệt!

Lúc này, cung nữ Thúy Nhi bước tới, cúi đầu thì thầm:

“Nương nương, Doanh tướng quân vừa truyền tin, quân tâm đã rối loạn.”

Ta mở mắt, nhìn Thúy Nhi, lòng dâng lên cảm xúc xót xa.

“Thúy Nhi, ngươi vất vả rồi.”

Nàng ấy cười, nhẹ giọng đáp:

“Được giúp nương nương, nô tỳ không khổ cực gì cả.”

Ta cầm tay nàng ấy, nghẹn ngào nói:

“Truyền tin cho Doanh Kỵ, bảo hắn sẵn sàng.”

Ngón tay ta siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn nhưng tỉnh táo.

Kiếp trước, ta quá ngu ngốc, quá tự cao tự đại, mới bị Phương Vi Vi lừa gạt, bị hại đến bước đường này.

Nhưng kiếp này, ta sẽ dùng chính đôi tay này, cầm thanh kiếm, đâm thẳng vào tim của Phương Vi Vi và Thẩm Lăng Phong!

Ván cờ này, từ khi Thẩm Lăng Phong đặt chân vào quân doanh, hắn và Phương Vi Vi đã định sẵn sẽ thua sạch!

7

Mặc dù không chạm vào ta, nhưng những ngày gần đây, Thẩm Lăng Phong lại thường xuyên lưu lại trong cung của ta.

Hắn không nói nhiều, chỉ lẳng lặng cùng ta dùng bữa, lật sách đọc, thỉnh thoảng nâng mắt liếc nhìn ta, ánh mắt phức tạp khó đoán.

Thái độ hắn có chút kỳ lạ, nhưng ta có thể hiểu được.

Dù sao, chân tướng vẫn chưa sáng tỏ, ta trong mắt hắn vẫn là con gái của kẻ thù, nếu đối xử với ta quá mức dịu dàng, e rằng ngay cả chính hắn cũng không chấp nhận nổi.

Ta cũng không vội.

Vì ta biết, chỉ cần thời gian kéo dài, Phương Vi Vi nhất định sẽ không thể ngồi yên.

Và quả nhiên, ngày hôm ấy, khi Thẩm Lăng Phong vào triều, nàng ta đã tìm đến tẩm cung của ta.

Mặc một bộ cung y hoa lệ, trên người đeo trang sức rực rỡ, nàng ta đứng bên giường ta, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt, như thể đang nhìn một kẻ thấp hèn không đáng để tâm.

Giọng nói của nàng ta ngọt ngào nhưng mang theo vẻ châm chọc:

“Phương tỷ tỷ, bị vạn quân giày xéo, tư vị thế nào?”

Ta khẽ nâng mí mắt, lười biếng nhìn nàng ta, nhếch môi cười khẽ:

“Đường muội sao lại gấp gáp như vậy? Vội vã đến thăm ta, có phải vì trong lòng bất an không?”

Nàng ta hơi khựng lại, nhưng lập tức che giấu sự mất tự nhiên, tiếp tục cười khinh bỉ:

“Bất an? Ta có gì mà phải bất an?”

Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội đeo bên hông, chính là miếng ngọc năm đó ta đã đeo trên người khi cứu Thẩm Lăng Phong.

Ta thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội kia, giọng nói nhẹ bẫng nhưng từng chữ sắc như dao:

“Ngươi lấy được nó bằng cách nào, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”

Sắc mặt Phương Vi Vi đột nhiên cứng đờ, tay nắm chặt lấy miếng ngọc.

Nhưng ngay lập tức, nàng ta lấy lại vẻ thản nhiên, nở một nụ cười mỉa mai, ánh mắt tràn đầy đắc ý:

“Ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào mấy câu nói này, có thể lung lay địa vị của ta sao?”

“Phương Diệu, ngươi quá ngây thơ rồi!”

Nói xong, nàng ta đột nhiên giơ tay lên, tát thẳng vào mặt ta.

“Chát!”

Một tiếng vang giòn giã.

Nàng ta nhìn ta, ánh mắt tràn đầy khoái trá, giọng điệu châm chọc:

“Nhìn xem, hiện tại ai là chủ, ai là nô?”

Ta vẫn ngồi yên tại chỗ, không né tránh cũng không phản kháng.

Chỉ là ánh mắt ta dần trở nên lạnh băng, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

“Đúng là thú vị. Một kẻ cướp công, trộm ngọc, đến giờ vẫn còn đứng đây tỏ ra đắc ý?”

“Đường muội, năm đó ta cứu Thẩm Lăng Phong, thế nhưng công lao lại rơi vào tay ngươi, phụ thân ta và huynh trưởng ta vì thế mà chết oan, toàn gia bị tru diệt.”

“Ngươi không cảm thấy, trời cao sẽ không dung tha sao?”

Phương Vi Vi nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo.

Dường như nàng ta không muốn tiếp tục đôi co với ta, liền quay sang cung nữ bên cạnh, phất tay ra lệnh:

“Đưa người vào!”

Cửa cung bị đẩy ra, năm nam tử tuấn tú chậm rãi bước vào.

Bọn họ cúi đầu, không dám ngẩng lên, nhưng ta có thể nhìn ra bọn họ đều là nam sủng mà Phương Vi Vi cố tình chọn đến đây.

Phương Vi Vi nhìn ta, nở nụ cười âm độc, ghé sát vào tai ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy ác ý:

“Ngươi có biết không? Cả kinh thành đều đồn rằng ngươi đã bị vạn quân giày xéo đến mức không còn sạch sẽ.”

“Nhưng nếu ngươi vẫn chưa đủ dơ bẩn, vậy thì…”

Nàng ta ngừng lại, liếc mắt về phía mấy nam nhân kia, giọng nói êm ái nhưng độc địa vô cùng:

“Ta sẽ giúp ngươi trở thành kẻ dơ bẩn nhất thiên hạ!”

Nói xong, nàng ta quay người rời đi.

Rõ ràng, nàng ta cố ý sắp đặt, để Thẩm Lăng Phong bắt gặp ta trong cảnh tượng này!

Quả nhiên, ngay sau đó, giọng nói the thé của một thái giám vang lên:

“Hoàng thượng giá đáo!”

Bước chân Thẩm Lăng Phong vội vã, vừa nghe tin liền lập tức chạy đến, không kịp mang theo long bào, ngay cả ngự liễn cũng không dùng.

Cung nữ, thái giám bên ngoài đều quỳ rạp xuống đất, không ai dám thở mạnh.

Phương Vi Vi lập tức bày ra bộ dáng hoảng sợ, vội chạy đến trước mặt hắn, cố làm ra vẻ ngăn cản:

“Bệ hạ, thần thiếp khuyên bảo thế nào cũng không được! Tỷ tỷ nàng… nàng…”

“Biến!”

Chưa để nàng ta nói hết câu, Thẩm Lăng Phong đã thẳng tay đẩy mạnh nàng ta sang một bên, bước thẳng đến giường ta.

Cổ tay ta đột nhiên bị siết chặt, ta lập tức bị hắn kéo dậy khỏi giường, lực đạo mạnh đến mức khiến ta choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất.

Ta nhíu mày, định phản ứng, nhưng ngay sau đó liền nghe giọng nói lạnh băng của hắn vang lên:

“Người đâu, kéo năm kẻ này ra ngoài, chém đầu!”

Phương Vi Vi tròn mắt, không thể tin nổi, thất thanh kêu lên:

“Bệ hạ!”

Thẩm Lăng Phong không thèm quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng:

“Ngươi cũng lui xuống đi, sau này không được đặt chân vào đây nữa.”

Sắc mặt Phương Vi Vi lập tức trắng bệch, siết chặt hai tay, giọng nói run rẩy:

“Bệ hạ!”

“Đi ra ngoài!”

Lần này, hắn không cho nàng ta cơ hội nữa, phất tay lệnh cho thái giám dẫn nàng ta đi.

Mấy nam nhân quỳ dưới đất chưa kịp mở miệng cầu xin, đã bị lôi đi xử trảm.

Ta khẽ nhíu mày, giọng điệu trào phúng:

“Bệ hạ, bọn họ có tội gì? Chẳng lẽ hoàng thượng định giết sạch cả hậu cung rồi sao?”

“Im miệng!”

Ta trầm ngâm một lát, rồi ngước mắt nhìn Doanh Kỵ.

“Nếu mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, trong cung người đông tai mắt nhiều, tướng quân nên sớm rời đi.”

Sắc mặt Doanh Kỵ lập tức tối sầm, hắn lườm ta, lửa giận bốc lên tận mắt.

“Phương Diệu! Ta đã chạy suốt hai ngày hai đêm, chết mất hai con ngựa để đến đây, thế mà ngươi lại đuổi ta đi?”

Hắn tức giận đến mức gân xanh nổi trên trán, như thể chỉ cần ta nói thêm một câu nữa, hắn sẽ lập tức bóp chết ta ngay tại chỗ.

Nhưng ta không sợ hắn.

Chỉ ngồi thẳng lưng, mắt đối mắt, giọng nói lạnh nhạt hơn bất cứ lúc nào:

“Vậy ngươi đến đây làm gì?”

Căn phòng chìm trong một sự im lặng chết chóc.

Doanh Kỵ siết chặt hai tay, cổ họng giật giật mấy lần nhưng lại không nói được lời nào.

Hắn cứ đứng đó, như một con mãnh thú bị thương, đầy ẩn nhẫn và bực bội.

Ta không đợi hắn lên tiếng, chậm rãi ngả người dựa vào giường, giọng điệu lạnh lẽo:

“Không có chuyện gì khác thì lui đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Hắn đột nhiên rít qua kẽ răng:

“Ta nợ ngươi!”

Nói xong, hắn sải bước đi tới, một tay túm lấy gáy ta, rồi cắn mạnh lên môi ta.

Ta đau đến cau mày, vị tanh của máu lan tràn trong miệng.

“Ngươi điên rồi sao?”

Doanh Kỵ cắn xong, trán chạm trán với ta, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói đầy uất ức:

“Ta đến đây còn có thể vì chuyện gì khác?”

“Ta nhớ ngươi!”

“Biết rõ yêu ngươi là tự tìm đường chết, nhưng ta vẫn không ngăn được bản thân!”

“Ngươi có biết ta đã sống thế nào không? Đêm nào cũng bị dày vò, hận ngươi đến phát điên, nhưng lại nhớ ngươi đến phát cuồng!”

“Ngươi phải bồi thường cho ta!”

Giọng hắn khàn đặc, mang theo một sự điên cuồng và bất lực.

Hắn đột nhiên siết chặt vòng tay, kéo ta vào lòng, ôm chặt như thể chỉ cần buông tay ra là ta sẽ biến mất.

Ta cứng đờ người, trong lòng gợn lên một cảm giác kỳ lạ.

Không phải ta chưa từng nghĩ đến khả năng hắn sẽ thích ta.

Nhưng ta không ngờ hắn lại thẳng thừng nói ra như vậy.

Trong quân doanh, ta chịu bao nhiêu khổ sở, bị hắn dày vò, sỉ nhục.

Ta nghĩ rằng mình sẽ hận hắn đến tận xương tủy.

Nhưng khi nghe hắn nói “Ngươi không bẩn, bẩn là chúng ta.”

Nước mắt ta bỗng rơi xuống.

Rơi xuống mà ta không hề hay biết.

Không có tiếng khóc, không có tiếng nức nở, chỉ là… nước mắt cứ thế rơi xuống, không thể ngừng lại.

Ta tự nhủ—ta không cần ai thương hại.

Ta không cần ai đau lòng thay ta.

Nhưng vào giây phút này, ta chợt nhận ra…

Có một người, dù từng tổn thương ta, từng khiến ta nhục nhã, nhưng giờ phút này, hắn nói với ta:

“Ngươi không bẩn.”

Trong lòng ta, thứ gì đó vỡ vụn, rồi đột nhiên ùa ra như dòng nước lũ.

Ta nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt tràn mi.

Lặng lẽ mà đau đớn.

10

Trong màn đêm vô tận, ta mơ hồ trôi nổi, chìm nổi trong những cơn mộng mị kỳ lạ.

Có cái gì đó lạnh lẽo nhỏ xuống cổ ta, tựa như nước mắt.

Trong cơn mê loạn, ta nghe thấy tiếng nức nở đè nén của một người đàn ông.

“Diệu Diệu… ta sai rồi…”

“Diệu Diệu…”

“Diệu Diệu của ta…”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap