Từng câu, từng chữ, như những mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào lòng hắn!

Hắn đã cố gắng trốn tránh, nhưng điều hắn sợ hãi nhất, vẫn không cách nào né tránh được.

Cơn giận dữ cuồn cuộn dâng trào, sát khí bùng lên, lý trí hắn bị xé rách thành từng mảnh.

Không thể nhịn nữa!

Hắn thực sự không thể chịu đựng thêm nữa!

Từ ngày nàng rời cung, hắn đã muốn gặp nàng rồi!

Hắn phải đi gặp nàng!

Dù chỉ là một cái cớ, dù chỉ là một lý do ngu ngốc, hắn cũng không thể ngăn bản thân nữa!

“Nghe nói tiền tuyến thắng trận, chi bằng, trẫm đích thân ngự giá, ban thưởng ba quân!”

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời, trầm tư một thoáng.

Coi như là cho chính mình một cái cớ đi.

Chỉ là muốn đến xem quân đội.

Chỉ là muốn ban thưởng tướng sĩ.

Chỉ là… muốn nhìn thấy nàng một lần nữa.

Chỉ là thế thôi…

Mà ở góc tối bên hành lang, cung nữ Thúy Nhi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng biết, hoàng hậu nương nương đã thắng.

Những lời mà nàng cố ý để hoàng thượng nghe thấy, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hoàng hậu nương nương.

Kế tiếp, chỉ có thể chờ xem, hoàng thượng sẽ hành động ra sao…

4

Đại tướng quân sau khi thu phục thành trì cuối cùng, dẫn theo tiểu đội trở về, ba quân hoan hô vang trời.

Doanh Kỵ đem ta dâng tặng cho tướng quân.

Một kẻ đã gần bốn mươi tuổi, uy mãnh tàn nhẫn.

Tướng quân rõ ràng bị sắc đẹp của ta làm cho chấn động, ánh mắt như dã thú vừa săn được con mồi, lập tức nhấc bổng ta lên.

“Hô!”

“Hô!”

“Hô!”

Vạn quân giơ cao trường thương, khí thế hùng hồn!

Tướng quân vác ta trở về đại trướng.

Trước khi bước vào, ta nhìn thấy khóe môi Doanh Kỵ nhếch lên nụ cười hiểm độc.

Càng nhìn thấy ánh mắt bất mãn cùng căm phẫn của những tướng sĩ phía sau hắn.

Tướng quân sẽ không bao giờ biết, những ngày hắn ra ngoài chinh chiến, đội quân trú thủ ở đây đã hoàn toàn nằm dưới chân ta.

Sự thù hận trong lòng Doanh Kỵ bị khiêu khích đến cực hạn.

Hắn gần như biến thái khi nhục nhã ta, đêm đêm bắt ta múa chân trần trước vạn quân để mua vui.

Mỗi khi có ai chiến thắng trong các trận đấu, hắn lại đem ta làm phần thưởng.

Ta đều nhịn hết.

Bởi vì, trong con mắt của đám binh lính dưới trướng hắn, ta không chỉ là một quân kỹ—mà còn là một nữ nhân khiến họ ghen tuông, khiến họ phát cuồng.

Ta thê lương, tuyệt vọng nhìn họ, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.

“Cứu ta… Cầu xin các ngươi, cứu ta…”

Một giọt lệ tuyệt vọng rơi xuống từ khóe mắt.

Đây không phải chỉ là diễn kịch.

Khi cả gia tộc bị tru diệt, ta bị đưa vào quân doanh, câu nói này ta đã từng thốt ra vô số lần.

Chỉ mong, khi ấy sẽ có ai đó đến cứu ta.

Tướng quân đã gần bốn mươi, nhưng dã tính vẫn mãnh liệt, thô bạo ném ta lên giường, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

“Quả nhiên là hoàng hậu từ trong cung, sắc đẹp có khác.”

Ta khẽ nhíu mày, giả vờ kinh ngạc đến cực điểm.

“Ngươi nhận ra ta?”

Tướng quân cười lạnh một tiếng:

“Hôm nàng vào doanh trại, trên có người đã dặn dò, phải để nàng ch,et tại đây.”

“Nhưng tướng quân không nghe theo.”

Ta đã sớm đoán được điều này.

Thẩm Lăng Phong có thể không muốn lấy mạng ta, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn, tuyệt đối không dung tha.

Thế nhưng, trong quân doanh này, không ai dám động thủ với ta, bởi vì…

“Thu lại tâm tư của ngươi đi!”

Tướng quân quát lạnh, thân thể đè ép xuống giường, động tác vô cùng thô bạo.

“Một nữ tử yếu đuối lại dám tính toán mưu đồ, thật không biết liêm sỉ! Ngươi có kết cục này, đều là tự làm tự chịu!”

Ta không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nằm trên giường, ngước mắt nhìn lên nóc trướng.

Ánh mắt rét lạnh như băng.

Đây chính là lý do ta không chọn tướng quân mà chọn Doanh Kỵ.

Ta đã sớm nhìn thấu tính tình của hắn—chính trực, quả cảm, nhưng lại cố chấp, bảo thủ.

Trong mắt hắn, chiến công hiển hách là chuyện của nam nhân.

Còn nữ nhân, chỉ nên ở nhà, lo việc thêu thùa, sinh con dưỡng cái.

Cũng bởi vì như thế, hắn khinh thường nghe theo lệnh từ hoàng cung, khinh thường ra tay với ta.

Có lẽ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ta lại có thể chịu đựng đến tận bước này.

“Đau quá… Tướng quân, tha cho ta, xin ngài tha cho ta…”

Ta mềm mại khóc lóc, vừa yếu ớt vừa quyến rũ.

Cả trướng doanh chìm trong bầu không khí quái dị, giữa đau đớn cùng hương sắc đan xen.

Đến khi thời cơ đến, ta mới chậm rãi ghé vào tai tướng quân, cười lạnh:

“Tướng quân, đừng bao giờ khinh thường một quân kỹ bò ra từ vũng máu.”

Cơ thể tướng quân đột nhiên cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã xuyên thấu trái tim hắn.

“Phập!”

Máu tươi bắn lên mặt ta!

Đôi mắt tướng quân trừng lớn, đến khi tuyệt khí, vẫn tràn đầy kinh hãi.

Ta thở dốc mấy hơi, thân thể chợt bị một chiếc áo choàng quấn lấy, rơi vào vòng tay quen thuộc.

“Doanh tướng quân!”

Ta run rẩy, khóc lóc lao vào lòng Doanh Kỵ, đồng thời, khẽ ngước mắt nhìn đám tướng sĩ đứng quanh giường, nở nụ cười yêu kiều mà ai oán.

“Chư vị tướng quân đại ân đại đức, Diệu Diệu… vô pháp báo đáp…”

Nước mắt ta lăn dài trên má.

Trong màn lệ mông lung, ta thấy rõ sự quyết tâm trong mắt những kẻ kia.

Doanh Kỵ thành công rồi.

Dựa vào sự xót thương của bọn họ đối với ta, hắn đã kích động nỗi căm hận của họ đối với tướng quân.

Từ đó, giành được lòng quân, giết ch,et tướng quân, thế chỗ hắn.

“Diệu Diệu chẳng còn gì cả, chỉ còn bản thân mình, nếu các vị không chê…”

“Ưm…”

Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, ta đau đến bật rên khẽ, không hiểu quay sang nhìn Doanh Kỵ.

Hắn vậy mà sắc mặt vô cùng khó coi.

Một nam nhân đã chinh chiến bao năm, dù có gương mặt anh tuấn cũng chẳng thể che lấp sát khí quanh người.

Thế nhưng lúc này, ta lại thấy trên gương mặt cứng cỏi ấy, thấp thoáng sự phẫn nộ khó nói thành lời.

“Chư vị tướng quân, để Diệu Diệu đi rửa mình trước đã được chứ?”

Có lẽ, Doanh Kỵ muốn nói gì đó với ta.

Quả nhiên, sau khi nghe vậy, sắc mặt hắn liền dịu đi đôi chút, phất tay bảo mọi người lui xuống.

Không bao lâu, trong doanh trướng chỉ còn lại ta và hắn.

“Leo lên vị trí tướng quân, sao ngươi lại chẳng vui vẻ chút nào?”

Câu nói còn chưa dứt, hắn đã bất ngờ kéo ta xuống khỏi giường, đẩy ta đến bên thùng nước, vốc nước tạt thẳng vào mặt ta.

Lòng bàn tay thô ráp không ngừng chà xát làn da ta.

“Khó chịu quá…”

Nước lạnh như băng khiến ta hít thở không thông.

“Doanh Kỵ! Ta khó chịu! Ngươi rốt cuộc đang làm gì?”

“Bẩn.”

Một chữ lạnh lùng bật ra khỏi môi hắn.

Chỉ một chữ ấy thôi, khiến tim ta co rút lại, đau đớn đến khó chịu.

Từ khoảnh khắc bị ném vào quân doanh, từ khi bị giày xéo không biết bao nhiêu lần, ta đã sớm không còn cảm giác với từ này.

Nhưng lần này, từ miệng hắn thốt ra, lại tựa như một con dao sắc bén, cắt sâu vào máu thịt ta.

Bẩn…

Chẳng lẽ, hắn đến giờ mới nhận ra điều đó?

“Thế nào? Hôm nay tướng quân mới nhớ ra, ta bẩn ư?”

Ta ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt đầy giễu cợt, cũng không biết là cười nhạo hắn hay cười nhạo chính mình.

Từ khi bị Thẩm Lăng Phong phản bội, ta đã không còn mong chờ chút tình cảm nào từ nam nhân nữa.

Nhưng vào giây phút này, lồng ngực ta đột nhiên đau đớn đến khó thở.

Hắn trừng mắt nhìn ta, tựa như cũng giận chính bản thân mình.

“Cũng đã từng làm chuyện bẩn thỉu như vậy, sao khi nãy còn kêu đau?”

Lời này, quả thực là chọc cười ta.

Ta không kêu đau, thì làm sao có thể khiến những kẻ ngoài kia thương xót?

Ta không tỏ ra yếu đuối, thì làm sao có thể khiến chúng vì ta mà sinh lòng thù hận?

Đây là con đường duy nhất để ta sống sót trong quân doanh này.

Chẳng qua, có lẽ hắn không ngờ rằng, ngay cả ta cũng không rõ, tiếng kêu đau của mình, rốt cuộc có bao nhiêu phần là giả dối, bao nhiêu phần là thật lòng.

Ta hít sâu một hơi, đang định mở miệng phản bác, nhưng đột nhiên, một ý nghĩ xẹt qua đầu.

Ta nheo mắt, đánh giá vẻ mặt hắn—có lẽ nào… hắn thực sự đang để tâm đến ta?

Ta nở một nụ cười yêu kiều, nâng tay vén tóc, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc:

“Chẳng lẽ, Doanh tướng quân cũng giống đám tướng sĩ ngoài kia, động lòng với ta rồi?”

Ta vừa nói dứt câu, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, tựa như bị chạm trúng nỗi đau, gân xanh trên trán nổi lên.

Hắn nghiến răng, dường như rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại bật ra một câu khiến ta sững sờ:

“Nếu ta nói phải, thì sao?”

Lần đầu tiên, ta không biết phải đáp lại thế nào.

Hắn… đang nghiêm túc?

Một kẻ từng thẳng tay vứt ta cho những binh lính dưới trướng, một kẻ từng chà đạp ta không chút thương xót, giờ đây lại nói rằng hắn có tình cảm với ta?

Ta bật cười, giọng cười rét lạnh đến đáng sợ.

Ta cúi đầu, dùng giọng nói mềm mại mà lạnh lùng đáp lại:

“Doanh tướng quân đừng quên, chính ngươi đã từng đem ta ban thưởng cho những kẻ khác.”

“Lúc ta đau đớn nhất, tuyệt vọng nhất, ngươi ở đâu?”

“Giờ ngươi lại nói với ta những lời này? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”

Ta nhìn hắn, nở một nụ cười lạnh lẽo.

“Đừng cản đường ta.”

Nói rồi, ta thẳng thừng xoay người, bước ra khỏi trướng doanh.

Bên ngoài, đám binh lính vẫn đang chờ đợi, ai nấy đều mang theo ánh mắt khao khát.

Ta cười như hoa nở, bước đến bên một binh sĩ, vòng tay ôm lấy eo hắn.

“Diệu Diệu lạnh quá… có ai muốn ôm ta không?”

Giọng nói của ta mềm mại, câu hồn đoạt phách.

Phía sau, ta có thể cảm nhận được ánh mắt băng lãnh của Doanh Kỵ dán chặt vào ta.

Nhưng ta không quay đầu lại.

Hắn không có tư cách để tức giận.

Ta là quân kỹ, ta vốn bẩn.

Nếu hắn thực sự không để tâm đến ta, vậy thì, cứ tiếp tục làm như không thấy đi.

Nhưng nếu hắn không làm được…

Thì đó chính là chiến thắng của ta.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap