1

“Tiểu thư, những ngày như thế này, nô tỳ chịu không nổi nữa…”

“Xin lỗi, Giác Tường không thể chăm sóc người được nữa.”

Ngày thứ năm bị đưa vào quân doanh, nha hoàn Giác Tường của ta cuối cùng cũng đã nhận rõ một sự thật—sẽ không ai đến cứu chúng ta nữa.

Khi mặt trời còn chưa lặn, nàng quỳ xuống trước ta, dập đầu một cái.

Sau đó, lao đầu vào cột gỗ trong trướng, k,ết liễu sinh mệnh.

Ta co ro trong góc, nhìn m,áu đỏ tươi chảy ròng ròng trên trán nàng, lòng ch,et lặng.

Không rơi nổi một giọt lệ.

Khi phụ mẫu và huynh trưởng của ta bị Thẩm Lăng Phong hạ lệnh ngũ mã ph,anh th,ây;

Khi toàn bộ bảy mươi tư nhân khẩu của phủ Hộ Quốc Công bị tr,eo c/ổ trên tường thành, gi/ãy gi,ụa đến ch,et;

Khi ta dập đầu ngàn vạn lần, vẫn không đổi được một câu hồi tâm chuyển ý của Thẩm Lăng Phong;

Khi phu quân đã kết tóc ba năm của ta ôm lấy nữ nhân hắn yêu thương nhất, chính tay đẩy ta vào quân doanh

Nước mắt của ta, đã khô cạn từ lâu.

“Giác Tường, ngươi nên tin ta, chỉ cần chờ thêm một ngày thôi, mọi thứ sẽ khá hơn…”

Ta chán nản đứng dậy, hai chân tê dại, vươn tay, chậm rãi khép lại đôi mắt mở trừng của Giác Tường.

“Tù…tù…tù—”

Ngoài trướng vang lên hồi tù và.

Những nữ nhân bên cạnh ta đồng loạt òa khóc tuyệt vọng.

Khoảnh khắc sau, tấm mành trướng bị vén lên, đám binh sĩ vừa kết thúc huấn luyện, mang theo mùi mồ hôi nồng nặc mà tràn vào.

Trướng doanh lập tức trở thành địa ngục nhân gian, tiếng khóc than vang trời.

Thi thể của Giác Tường bị kéo đi.

Ta cười giễu cợt, tùy ý ngả người nằm xuống đám cỏ khô, mặc cho gi,ày x,éo.

Ta đang chờ.

Chờ người đó không thể chịu nổi nữa.

Quân kỹ là hạng h,èn m,ọn nhất trong doanh trại. Sắc đẹp chính là nguyên tội, khiến ta chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã phải chịu đựng những tr,a t,ấn t,àn nhẫn nhất.

Nhưng đồng thời, nó cũng là quân cờ giúp ta xoay chuyển tình thế, báo thù rửa hận.

Ta nhất định phải bò ra khỏi nơi nhơ nhuốc này.

Từng bước, từng bước, quay về đế đô.

Tự tay chấm dứt mọi oan nghiệt!

Người đó từ khi bước vào vẫn không động đậy, chỉ lạnh lùng đứng một bên, dõi mắt nhìn ta.

Ta tựa vào bờ vai xa lạ, cũng đồng thời mỉm cười nhìn y.

Ta thừa hiểu, xuất thân của mình đã khắc sâu sự cao quý vào tận cốt tủy. Dù có rơi vào hoàn cảnh này, vẫn không hề thay đổi.

Mà chính điều đó, lại càng dễ kích thích h,am muốn chinh phục của nam nhân.

Người thứ nhất, hắn không nhúc nhích.

Người thứ hai, hắn vẫn không nhúc nhích, thần sắc như thường.

Tim ta dần dần trầm xuống. Nếu thua canh bạc này…

“Biến!”

Người thứ ba gần kết thúc, rốt cuộc hắn cũng động.

Một cước hung hăng đá bay kẻ trên người ta, thô bạo kéo lấy cánh tay ta, giật mạnh.

“Tiện hay không?”

Hắn nhíu chặt đôi mày kiếm, nhìn nụ cười hèn mọn trên mặt ta, nghiến răng nghiến lợi.

Ta thầm thở phào, nghiêng đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cười yêu mị:

“Quân kỹ vốn hèn, chẳng phải quân trưởng đã biết rõ rồi sao?”

Binh sĩ vào trướng đều phải cởi ngoại bào, giấu đi cấp bậc, phòng ngừa quân kỹ sinh lòng vọng tưởng.

Nhưng ta vẫn nhận ra, sát khí và khí thế bề trên trên người hắn.

Hắn hẳn là kẻ có địa vị cao nhất trong số này.

Huống hồ, trong trăm binh sĩ nơi đây, hắn là người đầu tiên chiếm đoạt ta.

Mà như ta, một quân kỹ dung mạo tuyệt sắc, ai là người đầu tiên, đó là điều vi diệu.

Vậy nên, ngày hôm sau, ta tựa vào tai hắn, nói rằng muốn làm người của hắn.

Kết quả, nhận về một cái tát thật mạnh.

Hắn ghét bỏ ta, lạnh lùng nói:

“Ngươi cũng xứng?”

Ngày thứ ba, hắn không chạm vào ta nữa. Ta biết đó là cảnh cáo.

Nên ta cười—là lần đầu tiên từ khi bị đưa vào đây ta cười.

Ta đang khiêu khích hắn.

Ngày thứ tư, hắn vẫn không động vào ta.

Ta vẫn cười, cười trong ánh mắt dõi theo của hắn, mặc cho những kẻ khác tới rồi đi.

Vậy nên, ngày thứ năm, ta thắng rồi.

“Còn dám quyến rũ kẻ khác, lão tử x,é x,á,c ngươi!”

Nam nhân mắng một câu, bế xốc ta lên, giữa ánh mắt căm tức nhưng không dám phản kháng của đám quan binh, rời khỏi doanh trướng.

Mặt trời vừa hay hoàn toàn chìm sau đỉnh núi.

Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên có chút muốn khóc.

Bất giác, cắn mạnh lên vai nam nhân.

Vị tanh mặn của m,áu lan đầy khoang miệng, cuối cùng, nước mắt ta cũng rơi xuống.

“Sao ngươi… không tới sớm một chút…”

Nếu vậy, có lẽ Giác Tường đã không phải ch,et…

2

Ta thực sự đã đánh giá thấp thân phận của hắn.

Ta vốn nghĩ, hắn có lẽ chỉ là một bách phu trưởng.

Nhưng không ngờ, hắn lại là một thiên phu trưởng—người có quyền tự mình chọn quân kỹ mang về trướng doanh.

Thêm một bước nữa, hắn có thể thăng lên vạn phu trưởng.

Mà vạn phu trưởng, thực chất đã gần ngang hàng với tướng quân.

Nói cách khác, hắn chỉ cách chức tướng quân một bước chân.

Nhưng bước chân này, khó như leo lên trời.

Trừ phi… giết tướng quân.

“Doanh Kỵ, nhớ kỹ tên ta.”

Nam nhân đặt ta lên giường, đôi mắt thâm trầm, như thể đang dò xét tâm tư ta.

Quân kỹ mưu đồ đổi đời, không phải hiếm.

Nhưng điên cuồng phóng đãng như ta, e là hắn lần đầu gặp phải.

“Ngươi muốn gì?”

Ta chỉ cười nhìn hắn. Ta biết rõ mình có một đôi mắt đào hoa thiên bẩm, phong tình vạn chủng.

Ngày trước, Thẩm Lăng Phong thường hay thất thần khi nhìn vào mắt ta, nói rằng đôi mắt này, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, bằng không sẽ họa loạn thiên hạ.

“Phương Diệu, tên ta.”

Ta vươn tay, câu lấy cổ Doanh Kỵ, ghé sát bên tai hắn, nũng nịu như tơ.

“Trưởng nữ phủ Hộ Quốc Công, từng là hoàng hậu, giờ đây chỉ là quân kỹ hèn mọn.”

“Doanh Kỵ, hãy lật đổ giang sơn của Thẩm Lăng Phong, rồi dâng nó cho ta, được chăng?”

Doanh Kỵ gần như lập tức đẩy ta ra, lảo đảo lùi về phía sau vài bước.

Sát ý trong đôi mắt sắc bén như lang sói, xen lẫn khiếp sợ không thể tin nổi.

Hắn là kẻ thông minh, đương nhiên đã hiểu được hàm ý của ta.

Ta muốn khuấy đảo lòng quân trong doanh trại, khiến toàn bộ quân đội này phải quy thuận ta.

Năm xưa, Phương gia có thể hộ tống Thẩm Lăng Phong lên ngôi.

Vậy nay, cũng có thể xô đổ giang sơn này!

“Đây là mưu nghịch! Ngươi không sợ ta giết ngươi ngay tại đây?”

Doanh Kỵ nghiến răng, bất ngờ bóp chặt cổ ta.

“Sợ ư?”

Ta ngửa đầu, điên cuồng cười lớn, ánh mắt sắc lẻm chiếu thẳng vào hắn.

Ta còn gì để mà sợ?

“Năm ta mười ba tuổi, một lòng ái mộ Thẩm Lăng Phong, mười lăm tuổi gả cho hắn làm thê, hết lòng tận tụy ba năm, đổi lại được gì?”

“Toàn gia tru diệt! Phụ huynh giúp hắn đăng cơ, bị ngũ mã phân thây!”

“Ta, bị vạn quân giày xéo, hèn mọn như bùn đất. Ngươi nói xem, ta còn sợ gì?”

Bàn tay bóp cổ ta, cuối cùng cũng không thể siết chặt hơn.

Một người có thể leo lên thiên phu trưởng, tuyệt đối không thể không có dã tâm, càng không thể không có nghi tâm.

Nếu ta che giấu, âm thầm mưu đồ, e rằng chưa ra khỏi doanh trại đã bị Doanh Kỵ giết ch,et.

Nhưng hành động thẳng thắn này, ngược lại khiến hắn kiêng dè.

Hắn sẽ phải cân nhắc—liệu ta còn lá bài tẩy nào chưa lật ra hay không.

Dẫu sao, xuất thân của ta vốn không tầm thường.

Ta cười yêu kiều, co chân trắng muốt, nhẹ nhàng khẽ đá vào bắp chân hắn.

“Nếu ngươi sợ, cứ làm như không hay biết, đứng ngoài quan sát cũng được.”

“Chi bằng nhìn xem, một nữ tử yếu đuối như ta, rốt cuộc có thể làm đến mức nào?”

“Chẳng phải ngươi cũng muốn giày xéo nữ nhân của hoàng đế sao?”

Doanh Kỵ nhìn ta chằm chằm, rất lâu không lên tiếng.

Nhưng tia hứng thú thoáng qua trong mắt hắn, ta đã kịp nắm bắt.

Vậy nên, đêm hôm ấy, một con bồ câu đưa thư mang theo thư tay của ta, bay thẳng về đế đô.

3

“Diệu Diệu!”

Thẩm Lăng Phong đột nhiên mở bừng mắt, bật thốt lên cái tên đã giằng xé tâm trí hắn suốt năm ngày qua.

Bên cạnh, nữ nhân trong lòng hắn vẫn an nhiên say ngủ.

Hắn khoác long bào, từng bước đi ra ngoài hành lang.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, cơn hoảng loạn bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng trào dâng đến cực hạn.

Quân kỹ!

Hắn đã cố gắng ép mình không nghĩ đến những hình ảnh đó.

Thế nhưng, chúng vẫn len lỏi vào tâm trí hắn, dai dẳng như một cơn ác mộng.

Đã có khoảnh khắc, hắn thậm chí hy vọng Phương Diệu với tính cách kiêu hãnh của nàng, sẽ chọn cái ch,et để bảo toàn danh tiết.

“Phương Diệu…”

Hắn siết chặt nắm tay, đầu ngón tay trắng bệch vì lực đạo quá lớn.

Làm sao hắn dám thừa nhận đây?

Nếu hắn thực sự muốn hành hạ nàng, muốn trả thù nàng, thì có vô số cách, đâu cần phải đày nàng vào quân doanh?

Hắn có thể nhốt nàng vào lãnh cung, để nàng sống không bằng ch,et.

Hắn có thể phế truất nàng, để nàng bị thiên hạ phỉ nhổ.

Nhưng hắn đã không làm vậy.

Vì sao ư?

Bởi vì hắn sợ!

Hắn sợ chính bản thân hắn.

Hắn sợ rằng tình cảm đã nhen nhóm trong lòng sẽ bị ai đó nhìn thấu.

Hắn sợ rằng nếu giữ nàng lại bên mình, một ngày nào đó, hắn sẽ không thể kìm chế được mà tha thứ cho nàng.

Hắn sợ… hắn thực sự yêu nàng.

Nhưng nàng lại là con gái của kẻ thù!

Câu nói này, mỗi khắc mỗi giây đều gào thét trong đầu hắn, xé nát lý trí hắn.

Dù hắn đã hối hận đến mức muốn lập tức lao đến quân doanh để gặp nàng.

Cũng vẫn không thể, vạn vạn không thể!

Nhưng hắn thực sự đã sắp phát điên rồi!

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự ghen tuông, bất an, nhớ nhung trong lòng đang dần dần ăn mòn lý trí của hắn, chỉ cần một chút nữa thôi, là hắn sẽ không thể kiềm chế được nữa…

Bỗng nhiên, một tràng đối thoại khe khẽ lọt vào tai hắn.

“Nghe nói quân kỹ rất thê thảm!”

“Đúng vậy, không ít người đã ch,et rồi!”

“Vậy… hoàng hậu nương nương liệu có…”

“Khó mà nói! Hoàng hậu nương nương mỹ mạo tuyệt thế, bị đưa vào quân doanh, chỉ e là có muốn ch,et cũng không được…”

“Ta còn nghe nói, có kẻ vì mê đắm sắc đẹp, dùng đủ loại thủ đoạn khiến người ta sống không bằng ch,et…”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap