Khuôn mặt Sở Tiêu Tiêu trống rỗng, nhợt nhạt như xác chết.

Phóng viên thi nhau chụp lại cảnh tượng đó, vây cô ta thành một vòng tròn. Trong buổi livestream, bình luận đảo chiều 180 độ.

“Hóa ra Sở Tiêu Tiêu mới là kẻ đạo nhái! Còn chen vào cuộc hôn nhân của người ta làm tiểu tam nữa… Ghê tởm!”

“Thấy chưa, cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi! Tôi đã nói rồi mà, nhìn Cố Thời Niệm chẳng giống loại người đó. Đúng là kẻ trộm lại la làng!”

Giữa cơn hỗn loạn, tôi bước lên lễ đài, dõng dạc tuyên bố:

“Cầu cho sáng tạo nguyên bản mãi mãi rực rỡ huy hoàng!”

Dưới khán đài, Mạnh Hàn Đình run rẩy móc từ trong ngực ra một chiếc nhẫn: “Thời Niệm, anh…”

Nhưng anh ta chưa kịp nói hết, phía sau bỗng vang lên một cơn đau dữ dội.

Anh ta quay lại.

Sở Tiêu Tiêu cầm dao đâm thẳng vào lưng anh, đôi mắt đỏ rực đầy thù hận: “Mạnh Hàn Đình, đi chết đi!”

Cô ta liên tục đâm thêm hàng chục nhát nữa, máu văng tung tóe. Hiện trường hỗn loạn, tiếng hét vang khắp hội trường. Cảnh sát lập tức xông vào khống chế cô ta.

Mạnh Hàn Đình ngã gục trong vũng máu, trước khi chết vẫn cố níu lấy vạt áo tôi, gắng gượng hỏi: “Thời Niệm… em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi khựng lại, nói khẽ: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh, Mạnh Hàn Đình.

Vì đã giao cho tôi đoạn ghi âm đó, phát lên đúng lúc tại lễ trao giải.

Nếu không có nó, một mình tôi thật sự không thể lật ngược tình thế.

Nhưng.

“Tôi không thể tha thứ cho anh.”

Nghe thấy lời tôi, Mạnh Hàn Đình ho khan, phun ra một ngụm máu, các bác sĩ vội vàng cấp cứu.

“Không xong rồi! Bệnh nhân không còn mạch đập nữa!”

Tại lễ tang của Mạnh Hàn Đình, trợ lý riêng của anh đưa tôi một xấp tài liệu:

“Ông Mạnh luôn cảm thấy có lỗi với cô vì chuyện mất con, nên đã sớm lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho cô.”

“Giờ ông ấy qua đời rồi, những thứ này nên thuộc về cô.”

Tôi bước ra khỏi cổng nghĩa trang, đám phóng viên lại chen nhau đưa micro về phía tôi. Trước ống kính, tôi khẽ lau khóe mắt:

“Đối mặt với cái chết của chồng cũ, tôi cảm thấy vô cùng đau buồn…”

Mọi người đều ca ngợi tôi là người phụ nữ si tình, dù bị phản bội, tổn thương đến thế vẫn giữ lại tấm lòng yêu thương cũ.

Nhưng ở nơi ống kính không chạm tới.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.

Lễ trao giải hôm ấy hoàn toàn không có con dao nào cả, con dao đó chính là do Sở Tiêu Tiêu làm rơi khi siết cổ tôi.

Tôi lại quay về quán ăn năm xưa, ngồi xuống chỗ cũ nơi tôi và Mạnh Hàn Đình từng ngồi.

Ngày ấy anh từng nói:

“Thời Niệm, em thích quán này, sau này khi mình già rồi vẫn phải chống gậy đến ăn cùng nhau nhé?”

Nhưng về sau.

Anh ta ăn chán quán này rồi. Cũng chán luôn tôi.

Tôi cúi đầu, làn hơi nóng từ bát bún bốc lên khiến viền mắt tôi đỏ hoe.

Hồng Mông sinh lưỡng nghi, hận là cực của yêu.

Mạnh Hàn Đình, tôi thật sự rất cảm ơn anh.

Cảm ơn vì đã giúp sự nghiệp tôi lên một tầm cao mới.

Cảm ơn vì đã để lại cho tôi… tất cả tài sản.

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap