Sở Tiêu Tiêu tức đến phát điên.
Thậm chí gọi thẳng cho tôi:
“Cố Thời Niệm! Cô nghĩ cướp được anh Hàn Đình rồi còn muốn cướp luôn cúp của tôi sao? Đừng có mơ!”
“Cô và anh ấy đã ly hôn rồi! Người quan trọng nhất trong lòng anh Hàn Đình là tôi!”
Tôi thản nhiên nghe cô ta hét, giọng lười biếng:
“Cô nói cô là người quan trọng nhất với Mạnh Hàn Đình? Thế sao sau khi tôi và anh ta ly hôn, hai người vẫn không đến được với nhau?”
“Hay là… trong mắt anh ta, cô chỉ là con gà miễn phí?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ, Sở Tiêu Tiêu gào thét điên loạn:
“Á!!!”
Tôi dập máy. Cô ta đã muốn tham gia lễ trao giải? Vậy thì cứ để cô ta lên sân khấu.
Dù sao, thứ không thuộc về cô ta, cô ta cũng không giữ nổi.
Ngày lễ trao giải.
Mạnh Hàn Đình cũng có mặt với tư cách giám khảo, thậm chí đầu tư cả triệu tệ, biến một lễ trao giải quy mô nhỏ thành buổi phát sóng trực tiếp hoành tráng thu hút vô số sự chú ý.
Tôi ngồi ở hàng ghế khán giả.
Lượt xem livestream tăng vọt. Một bên là những bình luận mù quáng ca ngợi tổng tài họ Mạnh si tình vì đầu tư cho Sở Tiêu Tiêu, một bên là người chửi rủa tôi là kẻ đạo nhái mà vẫn dám đến dự lễ.
Sở Tiêu Tiêu cười rạng rỡ, hả hê khoe khoang với tôi:
“Cố Thời Niệm, có ghen tị không? Tiền ở đâu, tình yêu ở đó. Người anh Hàn Đình yêu chỉ có mình tôi thôi.”
Cô ta khẽ vuốt mái tóc mới làm:
“Thấy bình luận trong livestream chưa? Tôi và anh ấy mới là tình yêu cổ tích.”
Tôi khẽ nhếch môi:
“Hy vọng lát nữa cô vẫn còn cười nổi.”
“Cô chỉ đang ghen tị với tôi thôi, Cố Thời Niệm!”
Sở Tiêu Tiêu ngẩng cao đầu, ngạo nghễ bước lên sân khấu nhận giải, phía dưới tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Cô ta kiêu ngạo đứng trước micro:
“Rất vinh dự khi tôi được nhận giải thưởng này. Trong quá trình sáng tác, tôi đã gặp phải vài kẻ tham lam hão huyền, cố gắng ăn cắp tác phẩm của tôi. Nhưng linh hồn trong sáng tạo của tôi, là thứ mà bọn họ vĩnh viễn không thể cướp được!”
Lời lẽ rõ ràng có ẩn ý, đèn flash lập tức chiếu thẳng về phía tôi.
Trên mạng, bình luận chửi rủa tôi lại cuồn cuộn trào lên.
Nhưng ngay giây tiếp theo,
Màn hình lớn của hội trường bất ngờ phát một đoạn ghi âm:
“‘Thiếu Nữ Hoa Hồng’ đúng là tranh của Cố Thời Niệm thì sao? Giờ nó không phải của tôi rồi à? Ngay cả anh Hàn Đình cũng là của tôi…”
“Thế sao cô không tự mình vẽ?”
“Đáng ghét ghê, anh Hàn Đình, anh biết em đâu có biết vẽ… Những bức tranh đó đều là em thuê người vẽ lại mà…”
“Cũng may con tiện nhân Cố Thời Niệm vẽ ra bức đó, nếu không em sao giẫm lên đầu cô ta để leo lên vị trí hôm nay được?”
Sắc mặt Sở Tiêu Tiêu lập tức trắng bệch như tờ giấy, hoảng hốt hét lớn yêu cầu nhân viên kỹ thuật tắt đoạn ghi âm.
10
Nhưng sự kiện hôm đó được tổ chức quá rầm rộ, Sở Tiêu Tiêu vì muốn “lên thần” đã mời vô số truyền thông tới chứng kiến. Lúc này, đám phóng viên như cá mập ngửi thấy mùi máu, lập tức nhào tới.
“Không!”
“Không phải như những gì mọi người nghe thấy đâu!!!”
“Đều là vu khống, đoạn ghi âm đó chắc chắn là ghép lại!”
Sắc mặt Sở Tiêu Tiêu vặn vẹo đến méo mó: “Là cô phải không? Cố Thời Niệm, là cô làm đúng không?!”
Cô ta lao tới muốn túm lấy tôi, mắt đỏ rực: “Cô nói đi! Là cô đúng không?!”
Tôi cười điềm tĩnh: “Là Mạnh Hàn Đình mà, là người yêu như cổ tích của cô đấy.”
Sở Tiêu Tiêu hoàn toàn sụp đổ, gào lên điên cuồng rồi bóp cổ tôi: “A a a đồ tiện nhân! Tao giết chết mày!”
Mạnh Hàn Đình lập tức xô cô ta ngã xuống đất.
Đứng chắn trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống cô ta: “Cô làm đủ chưa?”
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy vết thương đang chảy máu trên trán, không thể tin nổi ngẩng đầu lên, giọng khản đặc: “Tại sao?”
Mạnh Hàn Đình dửng dưng đáp: “Tự cô chuốc lấy thôi.”