Gần đây vì muốn đẩy chúng tôi rời đi nhanh, mỗi lần họp đều là thúc tiến độ dự án.

Làm sao tôi có thể để cái công ty chó má này toại nguyện được?

“Từ buổi kiểm thử giả lập tuần trước, chúng tôi phát hiện tốc độ phản hồi của hệ thống vẫn quá chậm, cần đánh giá lại toàn bộ phương án ứng phó khẩn cấp.”

Lý tổng cau mày nhẹ: “Tình huống này tôi cũng nắm được, nhưng suy cho cùng chỉ là cá biệt. Mọi người vẫn nên tiếp tục theo sát tiến độ dự án.”

Tôi lập tức phản biện:

“Đây không phải là cá biệt, mà là xu hướng.

Hệ thống phản ứng chậm khi bị tấn công, tôi đề nghị tăng cường giám sát, đồng thời bổ sung thêm một mô-đun phòng thủ tự động.”

Lý tổng rõ ràng không vui, giọng cao lên:

“Nhiệm vụ hàng đầu của các cô là xây dựng một hệ thống phòng thủ hoàn chỉnh, đừng vì cái nhỏ mà bỏ cái lớn!”

Một lãnh đạo khác cũng xen vào:

“Công ty có nhịp độ vận hành riêng, không phải cứ cô muốn sao là được vậy!”

Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên căng thẳng, nhưng tôi thì dường như chẳng hề cảm thấy gì:

“Tôi đâu có muốn làm loạn tiến độ công ty, tôi chỉ muốn hệ thống phòng thủ được chủ động hơn.

Về điều hành doanh nghiệp, các anh giỏi hơn tôi, nhưng về an ninh mạng, tôi là chuyên gia, còn các anh chỉ là người ngoại đạo.”

Vừa dứt lời, phòng họp rơi vào tĩnh lặng, mặt Lý tổng sầm lại.

Câu nói đó rõ ràng là bảo ông ta đừng chỉ tay năm ngón.

Trước mặt bao nhiêu người bị bẽ mặt, tôi không tin Lý tổng nuốt trôi cục tức này.

Quả nhiên, Lý tổng nói ra câu mà tôi mong ngóng đã lâu:

“Cô làm không nổi à? Làm không nổi thì có khối người làm, không làm thì cút!”

Chính là câu này tôi đang chờ!

Tôi nhẹ nhàng đóng chiếc MacBook công ty cấp, đứng dậy đầy kiêu ngạo:

“Được thôi, Lý tổng, tôi cút ngay bây giờ.”

Nói xong, tôi không ngoái đầu lại, bước thẳng ra khỏi phòng họp, để lại một căn phòng đầy ánh mắt kinh ngạc.

Lý do tôi dám ngông nghênh như vậy là vì dự án đã gần xong, công ty lúc này không thể đi tìm người mới.

Hơn nữa, nếu tôi rời đi, cả nhóm sẽ rời theo, công ty thiệt hại không nhỏ.

Lần này, thế cờ đã đổi, quyền chủ động nằm trong tay chúng tôi.

Vừa về văn phòng được vài phút, HR đã tới tìm tôi khuyên nhủ:

“Giờ thị trường khó khăn, nghỉ việc thì rất khó tìm việc mới.”

Tôi cười thầm trong lòng, còn bày đặt làm bộ trước mặt tôi?

Tưởng tôi không biết hả, dự án xong là tôi bị đá ra ngoài ngay?

Nhưng chuyện này không thể nói thẳng, giữ lại một chút không gian thương lượng vẫn tốt hơn.

Tôi cười đáp:

“Tôi vẫn đang trong thời gian thử việc, đi thì cũng không rắc rối gì.

Đi làm bao năm rồi, trong tay tôi vẫn có chút tiền tiết kiệm, không lo chuyện tìm việc một sớm một chiều.”

Rồi tôi bẻ lái, nhắc đến Lý tổng:

“Cô xem, tôi lớn tuổi rồi, mà sếp lại nói tôi không làm được thì cút! Nếu là cô, cô có thể bình thản ở lại sao?”

HR cười gượng, mặt gần như đơ ra:

“Lý tổng cũng chỉ là lỡ lời thôi.

Chị là trưởng dự án của công ty, nếu chị đi rồi thì ai làm dự án này?

Công ty vẫn cần chị mà.”

Tôi đáp:

“Lý tổng đã nói rồi, làm không nổi thì có người khác làm.

Vậy thì phiền công ty đi tuyển người mới nhé.”

HR cứng họng, cười không nổi, vội kiếm cớ rút lui.

Chưa đến mười phút sau, hệ thống nội bộ công ty thông báo, tổng giám đốc chưa từng gặp mặt yêu cầu nói chuyện riêng?

Ha, vậy càng chứng minh phán đoán của tôi, công ty chỉ đang câu giờ.

Nếu không, một tập đoàn lớn như vậy sao lại nhượng bộ tôi, một kẻ vô danh?

Đến văn phòng tổng giám đốc, đã quen mặt lần thứ hai, lần này chúng tôi nói chuyện bình đẳng.

Tôi chỉ nói một câu:

“Tôi không làm nữa, trừ khi đuổi Lý tổng, có ông ta thì không có tôi.”

Tổng giám đốc dĩ nhiên không thể đồng ý.

Thật ra mục đích thật sự của tôi cũng không phải là ép Lý tổng phải đi

mà là tranh thủ quyền lợi cho bản thân.

Tôi nói:

“Tôi không phải kẻ vô trách nhiệm, tôi có thể dẫn nhóm hoàn thành nốt dự án rồi đi.

Nhưng phải tăng tiền thưởng, và phải trả trước, nếu không, tôi không chịu nổi ấm ức này.”

Tổng giám đốc bảo tôi thương lượng với HR, ông ta sẽ ký duyệt đơn.

Tại văn phòng HR, tôi nói thẳng:

“Tôi không muốn làm nữa, trừ phi trả tôi 300.000 tệ tiền thưởng.

Dĩ nhiên, cả nhóm tôi cũng phải có, mỗi người ít nhất 200.000.”

HR cười gượng, mắt gần như muốn lật ngược, chắc nghĩ tôi mơ mộng quá rồi.

Nhưng tôi lại nghĩ cô ta chẳng hiểu gì về kỹ thuật, đến nước này nếu chúng tôi thực sự buông tay

thiệt hại công ty gánh chắc chắn vượt xa con số tôi vừa nói.

Tôi nói tiếp:

“Nói thẳng ra, tôi biết công ty chắc chắn không muốn trả.

Chúng tôi chắc chắn sẽ nghỉ, tôi chỉ thấy ấm ức.

Tôi không làm nữa, sa thải tôi đi, dù sao cũng đang thử việc, ai đi đường nấy.”

Nghe tôi nói muốn nghỉ việc, HR bắt đầu hoảng:

“Chị đừng vội mà, để tôi hỏi lại sếp, chị đợi thêm chút nhé.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap