CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/cu-nhay-dat-gia/chuong-1-cu-nhay-dat-gia/
Tôi cầm lấy đơn đã ký:
“Mấy chuyện đó, không cần ông lo.”
Chiều hôm đó, tôi hoàn tất mọi thủ tục, cầm trong tay giấy xác nhận nghỉ việc.
Trước khi rời đi, giám đốc Lâm, người phụ trách thiết kế dự án, bước đến hỏi:
“Sao nhóm em chưa bắt đầu dự án mới?”
Tôi vừa nhét đồ cá nhân vào túi vừa rút tờ giấy ra:
“Tôi đã nghỉ việc, sau này không còn liên quan đến công ty nữa.”
Giám đốc Lâm kinh ngạc:
“Hả? Sao không bàn với tôi trước? Cả nhóm nghỉ hết rồi thì dự án mới phải làm sao?”
Tôi:
“Đó không còn là việc của tôi nữa, làm ơn tránh đường.”
Tôi bước qua giám đốc Lâm, phía trước là một cuộc sống mới đang vẫy gọi tôi.
6
Tôi nhanh chóng nhận việc ở Hoàn Cầu Mậu Liên, môi trường công ty rất tốt, mỗi ngày chen chúc trên tàu điện ngầm cũng thấy vui vẻ.
Cả nhóm tôi đều là người cũ, không cần làm quen, lập tức có thể bắt tay vào dự án mới.
Vừa được lương cao, lại không có cấp trên phiền phức.
Những ngày tháng nhẹ nhàng và vui vẻ như thế kéo dài được năm tháng, rồi bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.
Bởi vì Tằng Cường đột ngột bị sa thải, thời gian thử việc kéo dài suốt 6 tháng, đến gần lúc được chính thức vào biên chế thì nhân sự tìm cậu ta, nói rằng không phù hợp.
Tằng Cường tìm tôi để than thở:
“Chị Nghiên ơi, đôi khi em thật sự rất ghen tị với chị. Chị học cao, nghiệp vụ vững, chắc chắn sẽ được giữ lại.
Còn em chỉ học đại học bình thường, giờ toàn cạnh tranh bằng bằng cấp, em đâu có đấu lại đám tốt nghiệp 985, 211.”
Tôi không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Tằng Cường tiếp tục:
“Em đang tính thi cao học vừa học vừa làm, dù biết cũng chẳng học được gì mới, học phí thì đắt chết đi được, nhưng nhà tuyển dụng lại rất mê mẩn mấy cái bằng…”
Tằng Cường lải nhải rất nhiều, cậu ấy không uống rượu, nhưng tôi lại cảm thấy như thể cậu ta đang say.
Giữa thành phố phồn hoa này, một người đàn ông trung niên thất bại, thất nghiệp, tự chuốc say chính mình.
Trở về, tôi ngồi suy nghĩ rất lâu, bắt đầu tổng kết lại mọi chuyện, và thấy hoảng.
Cộng thêm việc Tằng Cường vừa bị đuổi việc ngay sát thời điểm chuyển chính thức, tôi như được khai sáng.
Tôi bắt đầu điều tra các dự án của Hoàn Cầu Mậu Liên, nghiệp vụ chính là xuất nhập khẩu và tư vấn, đại lý thương mại quốc tế.
Căn bản không hề liên quan gì đến an ninh mạng!
Tôi cố tình trò chuyện lấp lửng với các đồng nghiệp trong nhóm dự án, phát hiện trừ mấy người quản lý, những người trực tiếp làm việc thực sự đều là nhân viên mới được tuyển trong nửa năm qua.
Mà lý do Tằng Cường bị sa thải là vì công việc của cậu ta đã hoàn thành, cậu ấy còn tưởng do mình không đủ nỗ lực, không đủ giỏi.
Còn dự án tôi đang làm, cùng lắm chỉ cần một tháng là xong.
Đây là một dự án nội bộ của Hoàn Cầu Mậu Liên, được lập ra để đối phó với các cuộc tấn công mạng vào doanh nghiệp xuyên quốc gia và nền tảng thương mại quốc tế.
Hoàn toàn là một dạng “giao dịch một lần”, không có dự án tiếp theo.
Mà tôi đã làm ở Hoàn Cầu Mậu Liên gần 5 tháng, vẫn đang trong thời gian thử việc.
Vì lương cao nên trước giờ tôi không đòi hỏi gì.
Nhưng giờ tôi đã hiểu, Hoàn Cầu Mậu Liên vốn không định để tôi chuyển chính thức.
Dự án xong là tôi bị đá.
Công ty không có dự án tiếp theo, thì dựa vào cái gì để giữ một người lĩnh lương 40k một tháng, cộng cả bảo hiểm và thuế là gần 55k chi phí?
Hiểu ra điều đó, tôi như người mất hồn.
Một tháng nữa, không chỉ tôi mà cả nhóm người đã theo tôi nhảy việc, cũng sẽ đối mặt với nguy cơ thất nghiệp.
Tôi phải làm sao đây?
Không được, tôi phải tranh thủ kiếm một cú, nếu không thì lần nhảy việc này đúng là lỗ to.
Công ty rác rưởi, lừa người về làm lính đánh thuê, xong việc thì vứt bỏ.
Anh vô tình, thì tôi cũng chẳng cần nghĩa khí!
Nhưng đối với các anh em đã theo tôi sang đây, tôi không thể giấu giếm, liền kể sơ tình hình cho họ.
Phản ứng dữ dội nhất là của Lưu Na, mặt cắt không còn giọt máu, suýt ngất tại chỗ.
“Phải làm sao bây giờ? Nếu mất việc, tôi còn sống kiểu gì…”, Lưu Na vừa nói vừa khóc.
Không ai cười nhạo chị ấy, bởi chúng tôi biết hoàn cảnh gia đình của Lưu Na rất đặc biệt, gánh nặng lớn, một công việc ổn định đối với chị ấy là điều cực kỳ quan trọng.
Còn Dương Sương thì không nghĩ ngợi gì nhiều, nghiến răng nói:
“Công ty rác! Rõ ràng là lừa người! Chúng ta báo cáo nó đi!”
Tôi lắc đầu:
“Vô ích thôi. Dù sao bọn mình vẫn đang trong thời gian thử việc, đến lúc đó họ nói không phù hợp, thì cậu có thể làm gì?”
Dương Sương tức đến mức suýt lật bàn, tôi vội trấn an:
“Đừng nóng, tôi có cách.”
7
Cuộc họp định kỳ sáng thứ Hai, toàn bộ thành viên nhóm dự án đều có mặt.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, người có chức lớn nhất trong cuộc họp là Lý tổng, giám đốc phụ trách dự án.