CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/co-dau-khong-vay-trang/chuong-1-co-dau-khong-vay-trang/

Cố Diên, chúng ta nên nói về chuyện chia tay thì hơn.”

【Lại bắt đầu làm giá rồi, đúng là biết dùng chiêu “lùi để tiến”.】

【Phải nói công bằng, nếu tôi là nữ phụ, bạn trai mình vì người khác mà đánh nhau, tôi cũng chia tay đấy.】

【Các người rốt cuộc đang đứng về phía ai vậy? Nữ chính mới là tình yêu đích thực của nam chính mà! Anh ấy chỉ vì yêu mà bốc đồng thôi, có gì sai?】

【Nhưng bây giờ bạn gái của nam chính là nữ phụ mà? Không yêu thì chia tay đi, còn chơi trò này làm gì?】

【Đàn ông hai lòng như vậy mà cũng làm nam chính được, chất lượng nam chính bây giờ thật sự càng lúc càng thấp.】

Tôi chẳng buồn để ý đến những lời tranh cãi trong bình luận.

Nhưng rõ ràng, một số người đã bắt đầu tỉnh táo lại.

Cố Diên nói:

“Thần Hi, em biết rõ những gì truyền thông nói không phải sự thật. Em rõ hơn ai hết, những năm qua anh yêu em nhiều thế nào.”

Tôi im lặng.

Tôi biết rõ, Cố Diên đúng là yêu tôi.

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh từng thề cả đời này chỉ cưới một mình tôi.

Vì tôi không muốn xa nhà, không muốn rời cha mẹ, anh từ bỏ cơ hội du học, ghi danh vào đại học trong nước, bất chấp sự phản đối của cả nhà.

Anh nhớ rõ tôi thích ăn gì, thích màu gì, thậm chí nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của tôi.

Anh dịu dàng nhìn vào mắt tôi:

“Anh chưa từng quên lời hứa năm mười lăm tuổi, anh từng nói, Cố Diên nhất định sẽ cưới Lục Thần Hi làm vợ.”

Trong lòng tôi trào dâng cảm giác không nỡ.

“Cố Diên,” tôi dịu dàng nói, “anh đưa Cố Tích Tích đi chỗ khác, rồi lên mạng đính chính mọi chuyện, được không?”

Tôi muốn cho cả hai một cơ hội nữa.

Tôi không buồn nhìn mấy dòng bình luận tràn ngập câu “Biết ngay mà” mỉa mai tôi, chỉ thấp thỏm chờ câu trả lời của anh.

Gương mặt anh đầy khó xử, chần chừ đáp:

“Thần Hi, em có thể cho cô ấy ở lại thêm vài tháng được không? Anh đảm bảo cô ấy sẽ không gây chuyện.

Còn về tin tức trên mạng, nếu anh đứng ra đính chính thì người khác sẽ cười nhạo cô ấy, chửi bới rằng cô ấy mưu toan làm tiểu tam. Một cô gái nhỏ như vậy sao chịu nổi bạo lực mạng? Hay là bỏ qua đi, người trong sạch tự nhiên sẽ rõ. Chỉ cần em biết anh yêu em là đủ rồi.

“Thần Hi, sau khi kết hôn, em và Tích Tích tiếp xúc nhiều hơn sẽ hiểu, nó chỉ là một đứa trẻ ngây thơ thôi, đừng có ác cảm với nó như vậy.”

Tôi bật cười.

Cố Diên tưởng tôi đã nguôi giận, mừng rỡ nói:

“Em nghĩ thông rồi à, Thần Hi? Anh sẽ yêu em hết lòng hết dạ.”

Tôi cười lạnh:

“Hết lòng hết dạ? Cố Diên, anh lừa em cũng được, nhưng đừng tự lừa chính mình.

“Cố Tích Tích hơn hai mươi tuổi rồi, ra ngoài uống rượu là chuyện bình thường, vậy mà anh chẳng hỏi han gì đã nổi giận, đánh người.

Người bị thương hôm qua là em, vậy mà anh không hề liếc mắt nhìn lấy một cái, đó là cách anh đối xử với vị hôn thê của mình đấy à?

“Còn nữa, Cố Tích Tích đòi mặc váy cưới của em, đòi chụp ảnh cùng anh, đừng nói là anh không hiểu cô ta có ý gì. Vậy mà anh còn định thuyết phục em đồng ý?

“Cô ta đúng là biết làm mình làm mẩy, nhưng tất cả những thứ đó đều là vì anh cho phép. Anh luôn dung túng, luôn cho cô ta hy vọng, nên cô ta mới tưởng rằng mình có thể giành lấy được tình yêu của anh. Tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều là do anh một tay tạo ra.”

Cố Diên vẫn cố vớt vát:

“Thần Hi, không như em nghĩ đâu.

Sao em không thể coi như dỗ dành một đứa trẻ mà dỗ dành nó một chút chứ?”

Tôi không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

Cười mãi, cười đến nỗi rơi nước mắt.

Trong mắt Cố Diên, cô cháu gái nhỏ bé ấy yếu đuối đáng thương, không chịu nổi bị công chúng chỉ trích hay hiểu lầm.

Thế còn tôi thì sao?

Rõ ràng tôi mới là vị hôn thê của anh, vậy mà lại bị người ta hiểu nhầm là “tiểu tam”, ai sẽ quan tâm đến cảm xúc của tôi?

Một người đàn ông vừa do dự vừa muốn ôm hết mọi thứ như anh, tôi đã chịu đủ rồi.

Tôi rút tay mình ra khỏi bàn tay anh đang nắm chặt.

“Cố Diên, chúng ta chia tay đi. Em mệt rồi.”

Tôi “rầm” một tiếng đóng cửa lại, mặc kệ Cố Diên đứng ngoài gõ cửa đến rung trời chuyển đất.

Tôi chôn đầu vào gối, nước mắt thấm ướt cả ga giường.

Thanh mai trúc mã hơn mười năm, yêu nhau ba năm, buông bỏ đâu phải chuyện dễ dàng.

8.

Cố Diên chờ trước cửa nhà tôi suốt ba ngày, còn tôi thì nằm trên giường mê man suốt ba ngày.

Cuối cùng, vì ba ngày không ăn không ngủ, anh gục ngã ngay trước cửa, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Chuyện này cuối cùng cũng kinh động đến cả hai bên gia đình.

Cuối tuần đầu tiên sau khi tôi quyết định chia tay Cố Diên, ba mẹ tôi chẳng hỏi ý kiến, đã mời luôn nhà họ Cố đến nhà dùng bữa.

Cố Diên và Cố Tích Tích cùng ngồi vào bàn, ánh mắt anh ảm đạm mơ hồ.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap