Tôi gật đầu, mời họ sang bên cạnh.

“Đây là thứ Giang Dự nhờ chúng tôi giao cho cô trước khi mất. Nhưng vì vụ án chưa kết thúc và thứ này là vật chứng, nên đến giờ mới có thể trao lại.”

Người cảnh sát dẫn đầu đưa cho tôi một phong thư.

Tôi mở ra xem.

Là danh sách những người bị bắt cóc mà cảnh sát hứa cung cấp cho Giang Dự.

Tên tôi nằm chễm chệ trên đó.

Họ nói 20 năm trước, tôi bị bọn buôn người bắt từ miền núi.

Không may chiếc xe tải chở chúng tôi bị lật, tôi mới được người tốt cứu và đưa vào trại trẻ mồ côi.

Giang Dự lần theo dấu vết, tìm ra kẻ đã bắt cóc tôi – chính là kẻ cầm đầu tổ chức buôn bán thiếu nữ mà anh vạch trần trước khi mất.

Qua điều tra, cảnh sát phát hiện kẻ này có mối liên hệ chặt chẽ với tổ chức buôn người mà anh điều tra ở Miến Bắc.

Anh đã mất tám năm để làm sáng tỏ thân thế của tôi.

Tôi gần như đứng không vững, nếu không nhờ nữ cảnh sát bên cạnh nhanh tay đỡ lấy.

Cô ấy chỉ vào địa chỉ liên lạc của cha mẹ ruột tôi được đính kèm sau bức thư:

“Giang Dự nói, cô sẽ không phải sống cô đơn một mình nữa.”

Tức khắc, tôi òa khóc như mưa.

Anh trai tôi.

Người yêu tôi.

Tại sao anh lại yêu sâu đậm đến mức phải mất cả mạng sống?

22

Sau tang lễ, tôi nhanh chóng trở lại công việc.

Đồng Vi đã tổng hợp những ca khúc tôi sáng tác trong vài tháng qua cùng những bản demo tôi gửi trước đó thành một album mới.

Ngay khi phát hành, album đã gây sốt toàn mạng.

Một nhà phê bình âm nhạc nhận xét rằng, tình yêu và dũng khí được truyền tải trong album này vượt xa cả Dự.

Trong đó có một bài hát đặc biệt dành riêng cho các nhà báo, mang tên Nhà vua không ngai.

Bài hát này mang tầm vóc lớn hơn hẳn những sáng tác trước đây.

Nhiều ca sĩ đã tìm đến hỏi về tác giả lời bài hát, sẵn sàng trả giá cao để mời người này viết lời.

Tôi chạm vào chiếc nhẫn trên tay trái, bình thản đáp:

“Người đó đã mất rồi.”

Ngày thứ ba của chuyến lưu diễn, tôi kiệt sức và tỉnh dậy trong bệnh viện.

Phó Liên Thâm ngồi bên giường, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Thấy tôi muốn ngồi dậy, anh ta ấn tôi xuống giường:

“Giang Từ, cô cần nghỉ ngơi.”

Tôi không biết tại sao anh ta lại ở đây.

Tôi chỉ biết rằng, mỗi khi dừng lại, đầu óc tôi lại tràn ngập hình ảnh của Giang Dự.

Không còn cách nào khác, anh ta bảo người mang Đường Đậu lén vào bệnh viện.

“Cô nghĩ mình như thế này, người đó sẽ vui sao?”

Tôi ôm Đường Đậu, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Chẳng bao lâu sau, tôi xuất viện.

Chú Giang và dì Giang lo tôi xảy ra chuyện, nên đã chuyển về căn nhà cũ để sống cùng tôi.

Phó Liên Thâm cũng thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh tôi, anh ta nói:

“Giang Từ, tôi có thể chờ, dù cô coi tôi là thế thân cũng được.”

Nhưng lần này, tôi biết rõ anh ta không phải là Giang Dự.

Việc coi ai đó là thế thân là một sự bất kính với người trong lòng tôi.

Tôi không muốn như vậy nữa.

Tôi từ chối anh ta, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn theo sát tôi, thỉnh thoảng mua đồ ăn vặt mang đến phim trường.

Tôi không ngăn cản được, nên cứ để anh ta làm.

Có lần, anh ta hỏi tôi:

“Nếu lần đó tôi không đi tìm Trang Dao, liệu chúng ta bây giờ có phải đã kết hôn không?”

Nhưng trên đời này làm gì có chữ “nếu” chứ?

Tôi xoay chiếc nhẫn trên tay, không trả lời.

Dần dần, tôi học cách sống như một người bình thường.

Mỗi ngày tôi ăn đủ rau quả, mua thẻ tập gym để rèn luyện sức khỏe.

Khi không có lịch trình, tôi đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện viên dạy học.

Tôi cũng tìm thấy cha mẹ ruột của mình, nhưng họ đã ly hôn và mỗi người có gia đình mới.

Tôi để lại một khoản tiền, rồi không quay lại nữa.

Một năm.

Hai năm.

Ba năm.

Mùa thu năm thứ ba, Đường Đậu không trụ được nữa.

Tôi vừa hoàn thành cảnh quay trở về, thì nó đột nhiên tiểu ra m,áu.

Phim trường ở nơi hẻo lánh, xe không thể vào được.

Phó Liên Thâm bế nó chạy vài cây số, đổi mấy chuyến xe mới đưa được đến phòng khám thú y trong thị trấn.

Bác sĩ nói nó đã già, nhiều cơ quan trong cơ thể đều suy kiệt, liệu có qua được đêm nay hay không thì chưa biết.

Tôi nhớ ngày anh mang nó về, nó cũng nhỏ bé như vậy.

Rung rẩy đến mức đi cũng không vững.

Tôi cố nén nước mắt, ghé sát tai Đường Đậu, gượng cười:

“Đường Đậu ngoan nhất, có thể ở lại với chị thêm chút nữa không?”

Vừa dứt lời, Đường Đậu thật sự mở mắt.

Nó dồn chút sức lực cuối cùng, đặt bàn chân lên tay tôi.

Có lẽ nó vẫn nhớ lời Giang Dự, rằng phải bảo vệ tôi cả đời.

Tôi mua một mảnh đất nhỏ cạnh mộ của Giang Dự để đặt tro cốt của Đường Đậu.

Như vậy, cả hai sẽ không cô đơn.

Khi đắp nắm đất cuối cùng, một con bướm xanh đột nhiên bay đến.

Nó quanh quẩn bên tôi, dường như muốn đậu lên vai tôi.

Tôi ngẩn người, giơ tay ra đón.

Nhưng nó chỉ khẽ vỗ cánh, rồi rụt rè đáp xuống bia mộ, như sợ bụi phấn trên cánh làm bẩn chiếc váy trắng của tôi.

Tôi bất chợt nhớ đến lần đầu tiên Giang Dự chảy m,áu mũi trước mặt tôi.

Tôi muốn giúp anh lau sạch áo, nhưng khi tay tôi gần chạm vào, anh bất ngờ lùi lại một bước.

“Đừng chạm vào, bẩn.”

Khoảnh khắc đó, nỗi đ,au như thú dữ, cắn xé tôi đến kiệt quệ.

Tôi nhìn con bướm lượn vài vòng, rồi biến mất trong tầm mắt.

Tôi ngồi sụp xuống đất, khóc òa như một đứa trẻ, dường như muốn trút hết nỗi đ,au và sự bất lực dồn nén suốt nhiều năm.

Cuộc đời này, dường như là chuỗi ngày mất mát liên miên.

Và bạn sẽ không bao giờ biết lần gặp nào sẽ là lần cuối cùng.

Cũng giống như con bướm xanh này.

Có lẽ nó sẽ không bao giờ quay lại trong cuộc đời tôi nữa.

23

Vài giờ sau, dì Giang tìm thấy tôi trong tình trạng thoi thóp trong phòng tắm.

Lúc đó, tôi vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức.

Tôi biết mình có cha mẹ thương yêu, bạn bè luôn quan tâm lo lắng.

Tôi cũng biết mình không nên làm như vậy.

Nhưng tôi thật sự không thể tiếp tục nữa.

“Mẹ ơi, phải làm sao đây? Trên đời này, chẳng ai giống như anh ấy cả…”

Dì Giang nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe vì giận.

Nhưng khi lấy điện thoại ra, bà lại khựng lại.

Bà ôm chặt tôi vào lòng, dường như đã đưa ra một quyết định lớn.

“Nếu con thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, thì nháy mắt với mẹ. Mẹ sẽ không gọi cấp cứu.”

Tôi biết bà là người hiểu tôi nhất trên thế gian này.

Tôi cố gắng chớp mắt thật mạnh, dồn chút sức lực cuối cùng để nói với bà một lời xin lỗi.

Những giọt nước mắt rơi trên mặt tôi, từng giọt nặng trĩu.

Sau đó, tôi không nghe thấy gì nữa.

Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra sau đó.

Ý thức của tôi dần rơi xuống.

Tôi trở về ngày chú Giang dẫn tôi về nhà.

Tôi vui vẻ nắm lấy tay chú.

Trong lòng nghĩ:

“Giang Dự, em đến tìm anh đây. Lần này, nhớ đi xa hơn để đón em nhé.”

24

Đồng Vi biết tin Giang Từ qua đời vào đêm hôm đó.

Cô cầm kìm bấm móng tay, cẩn thận cắt từng chút da thịt, đến khi m,áu không ngừng chảy.

Đồng Vi muốn mắng Giang Từ ngu ngốc.

Nhưng cô cũng hiểu hơn ai hết rằng, Giang Từ đã tập thể dục đúng giờ, ăn uống đều đặn, và uống thuốc đầy đủ.

Nếu không phải vì không chịu đựng nổi nữa, cô ấy sẽ không đi đến bước này.

Ngày cáo phó được công bố, Đồng Vi nhận được di chúc của Giang Từ.

Tài sản được chia làm ba phần.

Một phần để lại cho cha mẹ nhà họ Giang dưỡng già.

Một phần cho Đồng Vi để thành lập công ty.

Phần cuối cùng được quyên tặng cho trại trẻ mồ côi từng cưu mang cô.

Cầm tờ giấy mỏng tang về việc chuyển nhượng cổ phần, Đồng Vi ngồi gục xuống hành lang, khóc đến nghẹn ngào.

Giang Từ từng nói, cô ghét nhất là kiểu người tốt đến mức mù quáng như Giang Dự – luôn nghĩ cho người khác mà quên đi bản thân.

Nhưng cuối cùng, cô cũng trở thành như anh.

Đúng là một cô ngốc.

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap