Tôi cảm giác bất an, siết chặt vòng tay, ôm anh chặt hơn.
Giang Dự tiếp tục:
“Sau khi bị bắt, anh gặp đúng lúc bọn họ thanh trừng nội bộ, dù may mắn thoát ra nhưng một quả bom đã phát nổ cách anh khoảng hai mét. Chính phóng xạ từ vụ nổ đã dẫn đến di chứng, hay còn gọi là bệnh thiếu m,áu bất sản. Bác sĩ nói rồi đúng không? Anh chỉ còn bốn tháng thôi.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dài trên cánh tay anh – dấu tích của mảnh bom.
Tôi không dám nghĩ anh đã dùng ý chí thế nào để cầm cự ở Miến Bắc suốt hai năm.
Nước mắt tôi xoay vòng trong khóe mắt, cuối cùng cũng rút lại.
Ít nhất, anh đã trở về.
Ít nhất, vẫn còn bốn tháng.
Tôi cố lấy lại tinh thần:
“Không sao, bốn tháng, chúng ta có thể làm được rất nhiều điều mà.”
Tôi vẽ ra những viễn cảnh tốt đẹp, anh cũng lặng lẽ nghe hết.
Bóng đêm như một ly rượu mạnh, giúp người ta tạm quên đi ưu sầu.
Một lúc sau, anh ghé sát tai tôi, khẽ thở dài:
“Nếu có người khác có thể khiến em hạnh phúc, nhất định phải quên anh đi nhé.”
“Giang Dự!” Tôi ngồi bật dậy.
Anh há miệng, còn định nói thêm gì đó, tôi đã kéo tay áo lên.
Trên cánh tay vốn nhẵn nhụi của tôi đầy những vết sẹo lớn nhỏ, đều để lại từ những ngày anh biến mất.
“Vậy anh còn muốn nói nữa không?”
Đôi mắt Giang Dự lập tức đỏ hoe.
Thật ra tôi cũng hiểu, trên đời này không ai có thể ở bên ai mãi mãi.
Nhưng người tôi gặp khi còn trẻ lại quá đỗi tuyệt vời.
Tôi làm sao quên được, làm sao có thể quên?
Anh cúi đầu, lặng lẽ nói:
“Nhưng anh sẽ liên tục sốt, sẽ chảy m,áu bất chợt, sẽ ngày càng gầy mòn.”
“Tiểu Từ, anh không muốn em nhìn thấy anh như thế.”
Anh vẫn là một Giang Dự kiêu hãnh.
Một Giang Dự từng đỗ thủ khoa ngành báo chí, nuôi mơ ước trở thành phóng viên xuất sắc.
Anh sợ tôi sẽ thấy dáng vẻ tiều tụy của mình.
Tôi dụi đầu vào vai anh, giọng nghẹn ngào:
“Anh xem thường em sao? Giờ em giỏi chăm sóc người khác lắm. Anh xem Đường Đậu chẳng phải được em chăm tốt đấy à?”
“Đừng đi, hãy ở lại bên em, được không?”
Nếu cuộc đua với thần ch,et này tôi chắc chắn thua, vậy thì tôi cũng mong mình có thể đồng hành cùng anh đến giây phút cuối cùng.
Căn phòng lặng yên một lúc lâu.
Chẳng bao lâu sau, Giang Dự thở dài, đáp:
“Được.”
Rồi anh cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai tôi:
“Thật ra từ lần đầu gặp em, anh đã biết mình không thể rời xa em.”
20
Cuộc gọi từ Trang Dao đến vào một tháng sau.
“Anh ta bệnh rồi, không chịu uống thuốc, cứ gọi tên cô mãi. Cô qua khuyên anh ta được không?”
“Không.” Tôi trả lời ngắn gọn.
Nhưng đến chiều, khi tôi đang ngồi cùng Giang Dự bên cửa sổ đọc sách, Trang Dao trực tiếp gõ cửa nhà tôi.
Vừa mở cửa, một cái tát liền giáng xuống.
“Giang Từ, cô thật tàn nhẫn!”
Nghe thấy tiếng động, Đường Đậu lao ra, sủa điên cuồng về phía Trang Dao.
Giang Dự lúc này không còn khỏe mạnh, tôi sợ anh thấy cảnh này sẽ buồn nên viện cớ đi mua đồ, kéo Trang Dao ra một quán cà phê gần đó.
Vừa ngồi xuống, nước mắt cô ấy đã chảy dài.
“Cô hả hê lắm đúng không?”
Tôi thấy kỳ lạ:
“Cô đang nói gì vậy?”
“Hôm đó từ bệnh viện về, A Thâm đưa tôi một khoản tiền, nói rằng sau này không thể giúp tôi nữa. Tôi nghĩ rằng anh ta bất lực trước chuyện của cha tôi. Nhưng câu tiếp theo của anh ta là: bạn gái sẽ giận.”
“Nhưng hai người không phải đã chia tay rồi sao? Cô không phải chỉ là thế thân của tôi sao?”
Tôi cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng tôi không đến đây để nghe cô ấy than phiền.
“Trang tiểu thư, tôi không biết vì sao Phó Liên Thâm lại làm vậy. Nhưng việc anh ta giúp hay không giúp cô là chuyện giữa hai người. Nếu cô đến đây để bảo tôi khuyên anh ta, thì có lẽ cô phí công rồi.”
Tôi quay đầu, định gọi phục vụ đến thanh toán, thì Trang Dao cất tiếng:
“Cô có biết tại sao anh ta bị bệnh lần này không?”
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc, rồi nói:
“Ba ngày trước, trong một buổi tụ họp với bạn bè, anh ta uống say và nhất quyết bắt tôi đưa đến nhà cô. Khi vừa đến trước cửa, anh ta thấy cô và một người đàn ông đang vừa cười vừa chơi cờ.”
“Anh ta nói, cô chưa từng cười với anh ta như thế.”
Tôi sững người.
Chuyện này tôi hình như có chút ấn tượng.
Hôm đó trời mưa rất to, tôi và Giang Dự ngồi trong đình chơi cờ.
Tôi thua mãi nên bắt đầu ăn gian đòi đổi nước đi.
Đòi nhiều lần, tôi cũng thấy ngại, liền xung phong biểu diễn một màn ảo thuật.
Tôi che mắt, há miệng, rồi hỏi anh thấy gì.
Anh đáp:
“Bướm.”
Đó là câu chuyện tôi kể cho anh rất lâu về trước.
Khi chúng ta yêu một người, giống như trong bụng có hàng trăm con bướm đang bay lượn.
Há miệng ra, bướm sẽ bay ra ngoài.
Anh vẫn còn nhớ.
Tôi vui đến mức cười ngốc nghếch, Giang Dự nhìn tôi, cũng bật cười.
Không ngờ cảnh này lại để Phó Liên Thâm bắt gặp.
Khoé miệng Trang Dao hiện lên một nụ cười chua xót:
“Anh ta cứ đứng dưới mưa như thế, vai run lên không ngừng.”
“Lúc đó tôi mới hiểu, trong lòng anh ta, cô không còn là thế thân của ai nữa.”
Cô ấy cúi đầu, ôm chặt túi xách trong tay.
Tôi cúi xuống, nhấp một ngụm cà phê.
Vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của cô ấy sáng lên, dường như đang gọi cho ai đó.
Tôi khẽ cười.
Khuôn mặt lạnh lùng, tôi đứng lên, để lại tiền cà phê trên bàn.
“Cô nói anh ta đứng dưới mưa chờ tôi. Nhưng vài tháng trước, tôi cũng đã từng đứng giữa trời tuyết đợi anh ta bên ngoài quán bar, đã từng vì anh ta thử những môn thể thao mạo hiểm mà tôi không bao giờ dám làm, thậm chí suýt rút cạn m,áu trong cơ thể mình để cứu anh ta.”
“Tôi thừa nhận tôi tiếp cận anh ta không vì mục đích trong sáng. Nhưng Trang tiểu thư, tôi không nợ anh ta.”
Chúng tôi vốn dĩ chỉ là đôi bên lợi dụng.
Lá thu lặng lẽ rơi, tôi kéo chặt áo khoác, bước thẳng ra khỏi quán mà không ngoảnh đầu lại.
Phía sau, Trang Dao khẽ cười, rút điện thoại ra:
“Giờ thì anh đã hết hy vọng chưa? Cô ấy vốn không yêu anh.”
21
Từ sau hôm đó, Phó Liên Thâm không đến tìm tôi nữa.
Tôi và Giang Dự thuê một căn homestay ở ngôi làng nhỏ ven biển.
Ban ngày, tôi chơi guitar và sáng tác, còn anh thì ngồi bên cạnh sắp xếp tài liệu.
Đôi lúc tôi muốn anh nghỉ ngơi, nhưng Giang Dự chỉ cười nhẹ:
“Công việc phải làm xong mới được.”
Dạo này anh rất bận, liên tục gửi bài viết và nhận các cuộc gọi.
Dù cầm bút không vững, anh vẫn kiên trì làm việc, không chịu nghỉ ngơi.
Trong những tháng cuối đời, anh đã phanh phui một tổ chức buôn bán thiếu nữ ngầm.
Ngày chúng tôi gặp lại, anh đang điều tra vụ án này nên mới tình cờ đi ngang phim trường.
Những bức ảnh chấn động được công khai, lập tức gây bão dư luận.
Nửa tháng sau, cảnh sát thông báo giải cứu thành công 50 cô gái tuổi trăng tròn.
Họ hy vọng Giang Dự có thể tham dự buổi lễ tuyên dương, nhưng lúc ấy, anh đã không thể đứng dậy.
Thuốc giảm đ,au không còn hiệu quả.
Nhiễm trùng huyết khiến anh thường xuyên chảy m,áu không ngừng.
Đường Đậu dường như cũng cảm nhận được điều gì, thường nằm trong lòng anh cả buổi chiều, không kêu la cũng không nghịch ngợm.
Tôi chứng kiến sinh mệnh anh dần tàn lụi trước mắt, nhưng không thể làm gì.
Đêm cuối cùng, tôi đẩy xe lăn đưa anh ra biển đi dạo.
Trong làn gió dịu dàng của buổi tối, tôi gục đầu lên đầu gối anh, hỏi liệu anh có điều gì hối tiếc không.
Anh cười, ánh sáng dịu nhẹ trong đôi mắt lấp lánh, phản chiếu lên mặt biển yên bình.
“Có.” Anh nói.
“Chuyện gì?”
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy yêu thương và xót xa. Sự dịu dàng ấy như hòa tan ngàn lời không thể nói ra.
“Nếu anh biết trước có ngày mình sẽ yêu em hơn cả mạng sống, thì lúc em đến, anh đáng lẽ nên đi xa hơn để đón em, chứ không phải chỉ chờ ở cửa.”
Tôi cười, nước mắt lăn dài trong hốc mắt.
Tình yêu là gì?
Tình yêu là luôn cảm thấy bản thân nợ đối phương.
Tôi không ngờ, điều khiến anh tiếc nuối lại là chuyện này.
Dưới ánh trăng bàng bạc, tôi lấy ra chiếc nhẫn mà anh đã mua từ lâu, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh:
“Vậy thì cho anh cơ hội bù đắp nhé.”
Anh sững sờ, rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.
Đôi môi anh khẽ đặt lên lòng bàn tay tôi, hôn nhẹ.
Anh nói:
“Đừng buồn.”
Tôi đáp:
“Vâng.”
Anh nói:
“Phải sống thật tốt.”
Tôi cũng đáp:
“Vâng.”
Nhưng ngay khoảnh khắc anh nhắm mắt lại, tôi vẫn khóc.
Tình yêu là gì?
Tình yêu là luôn cảm thấy mình chưa cho đủ.
Tang lễ của Giang Dự được tổ chức một tuần sau đó.
Những chiếc lá bạch quả rơi như mưa, dường như đang tiễn biệt anh.
Hôm ấy, rất nhiều phóng viên đến viếng.
Họ nói Giang Dự là một anh hùng, là “nhà vua không ngai” trong thế giới của giấy bút.
Tôi cúi chào họ để tỏ lòng biết ơn.
Chiều đó, chú Giang và dì Giang cũng quay về Vân Thành.
Lần đầu gặp tôi, dì Giang đã ôm chầm lấy tôi:
“Tiểu Dự có con bên cạnh, ra đi không hề đ,au khổ.”
Họ vốn biết Giang Dự chưa ch,et, nhưng theo nguyện vọng của anh, họ không tiết lộ điều này với tôi.
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ nhà họ Giang luôn dùng tình yêu dịu dàng và kiên định nhất để bảo vệ tôi – một đứa trẻ không có m,áu mủ ruột rà với họ.
Đối với họ, tôi không biết lấy gì để báo đáp.
“Xin hỏi, cô có phải là cô Giang Từ không?”
Giữa lúc trò chuyện, một nhóm người mặc cảnh phục đến nơi.