Trên đường đi…
Chúng tôi vừa đi được nửa đường,
Thì nghe tin cô ấy đã chết.
【Lưu Tân Nguyệt đụng phải Hoàng đế, thiện cảm giảm xuống âm, tử vong】
【Từ Chi Ngư đụng phải Hoàng đế, thiện cảm giảm 40, hiện còn 20 điểm】
Sao lại như vậy được?
Ba chúng tôi nhìn nhau sững sờ.
Vội vàng chạy tới Lãnh cung.
Xác của Lưu Tân Nguyệt đã bị đưa đi.
Chỉ còn lại một vũng máu lớn trên nền đá.
Phùng Nhạc Nhan là cung nữ trực ở Lãnh cung, cô ấy lặng lẽ lấy ra vài hạt đậu bạc, đưa cho mấy bà cô lớn tuổi. Họ bắt đầu xì xầm bàn tán:
“Từ phi không biết ăn nhầm cái gì, cứ suốt ngày lôi Lưu tiểu chủ đến Lãnh cung dạo chơi.”
“Nói là dạo chơi, chứ rõ ràng là cố tình ‘tình cờ gặp’ Hoàng thượng thôi mà!”
“Cũng xui, đúng lúc gặp Hoàng thượng đang trong vườn… tự mình… giải khuây…”
“Lưu tiểu chủ hoảng quá hét lên, làm Hoàng thượng giật mình, đập đầu vào đá giả sơn, máu chảy đầy đầu.”
“Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh đánh chết Lưu tiểu chủ.”
“Cá nhân ta thấy, Lưu tiểu chủ chết oan. Rõ ràng là tiếng hét của Từ phi, lại đổ tội cho Lưu tiểu chủ.”
“Lưu tiểu chủ đâu có ngốc, sao không tự biện minh?”
“Ngươi đừng nói, lúc ấy nàng ta hoảng quá nói không nên lời, còn bị Từ phi nhét khăn vào miệng, bịt chặt, mặt mũi tím tái luôn rồi.”
“Từ phi… đúng là độc ác quá mức.”
Từ Chi Ngư…
Thật sự quá ích kỷ.
Vì bản thân, cô ta sẵn sàng đạp lên mạng sống của người khác…
Giờ phút then chốt thế này, cô ta còn định bày trò gì nữa?
Tôi lạnh cả sống lưng.
Hoàng đế rất kỳ lạ.
Ngài hình như… không thể tiếp cận Thần phi.
Nhưng lại cực kỳ quan tâm và bảo vệ người ấy.
Ánh mắt tĩnh lặng của Thần phi,
Lại như một thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ.
Sắc bén đến mức có thể lấy mạng bất kỳ lúc nào.
Thật kỳ lạ…
Thần phi này, thật sự có yêu Hoàng đế không?
15.
Tối hôm đó, khi áo cưới được thêu xong.
Tôi, Phùng Nhạc Nhan và Tề Tiểu Tiểu cùng nhau đến Lãnh cung.
Bộ lễ phục cưới trong tay là loại gấm “phù quang”, nhẹ như ánh trăng, phát ra thứ ánh sáng mờ mờ mát dịu trong đêm.
Sau hai ngày tìm hiểu.
Chúng tôi đã biết rõ:
Thần phi cao lớn, thường mặc áo tay chẽn của nam giới, mê cưỡi ngựa, bắn cung, trong phòng toàn là đá lạnh và vũ khí sắc nhọn.
Rất có khí chất nam tính.
Còn Hoàng đế thì ngược lại, dung mạo tinh tế, thường mặc quần áo bó eo, thích hoa hải đường, kệ bày đồ toàn là ngọc nhỏ xinh.
Nghiêng hẳn về nữ tính.
Vậy nên,
“Áo cưới nam cho Thần phi, váy cưới cho Hoàng đế, thế là ổn rồi.”
Phùng Nhạc Nhan và Tề Tiểu Tiểu háo hức, chỉ mong nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Còn tôi thì vẫn hơi do dự.
Nếu đưa nhầm áo cưới, rất có thể sẽ bị trừ điểm về âm.
Rồi chết ngay lập tức.
Nguy cơ này quá lớn.
Chắc chắn… vẫn còn bẫy gì đó mà tôi chưa phát hiện.
Còn Từ Chi Ngư thì sao?
Tôi đã âm thầm tiết lộ thông tin về việc mang áo cưới tối nay cho cô ta.
Cô ta chắc cũng sắp đến rồi…
Với tính cách hiếu thắng đó, sao cô ta có thể đứng nhìn bọn tôi hoàn thành nhiệm vụ trước chứ?
Chi bằng, để cô ta đi thăm dò trước.
16.
Khi trăng lên đỉnh đầu.
Từ Chi Ngư tới nơi.
Cô ta mặc một bộ váy gấm lộng lẫy, đầu cài đầy trâm hoa và trang sức lắc lư, mặt mày hớn hở đắc ý.
“Đưa áo cưới cho tôi, tôi sẽ mang đến cho Hoàng đế.”
Giọng cô ta vô cùng chắc chắn.
Chuyện Hoàng đế có xu hướng nữ tính, chỉ cần hỏi qua là biết.
Tôi bưng bộ lễ phục nam giới trong tay…
Tề Tiểu Tiểu ôm bộ lễ phục nam giới, trên áo có thêu hoa hải đường.
Phùng Nhạc Nhan ôm chiếc váy cưới màu đỏ, cũng thêu hoa hải đường.
Ba bộ lễ phục.
Từ Chi Ngư không chút do dự, lao thẳng về phía Phùng Nhạc Nhan.
Cô ta giật mạnh, cố cướp lấy bộ váy cưới vào tay mình.
Cả hai ngã lăn xuống đất.
Không ai chịu buông tay khỏi bộ váy.
Tôi nhắc Phùng Nhạc Nhan:
“Buông ra trước đi, đừng làm rách váy cưới.”
Cô ấy là người nóng nảy, chẳng chịu nghe, tiếp tục giật mạnh, kéo váy về phía căn nhà tre của Hoàng đế:
“Tại sao lại là tôi phải buông?”
“Chỉ cần chạm vào cửa trước là tôi thắng, đem mười triệu về nhà, hề hề!”
Phùng Nhạc Nhan đã đỏ mắt vì tranh đoạt.
Tôi lại quay sang nhắc Từ Chi Ngư:
“Hay là… cậu dùng điểm để đổi gợi ý xem thử cuối cùng là gì?”
Từ Chi Ngư cũng không chịu thua:
Cô ta quấn tay áo váy cưới quanh cánh tay mấy vòng, buộc chặt lại.
“Con đường thành công ở ngay trước mắt, sao tôi phải tốn điểm để các cậu xài ké gợi ý chứ?”
“Đừng mơ!”
Cả hai cứ thế giằng co, lăn lộn về phía cánh cửa.
“Cạch” một tiếng.
Cửa mở ra.
Hoàng đế đứng sừng sững ở đó, mặt không chút cảm xúc.
Dải lụa trên váy cưới bị gió thổi bay, nhẹ nhàng quét qua gương mặt của ngài.
Gương mặt ấy càng trở nên trắng bệch, lạnh lẽo rợn người.
Tôi kéo Tề Tiểu Tiểu nấp sau gốc cây, rùng mình ớn lạnh.
Một luồng âm khí bốc lên.
Có gì đó… không ổn…
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Hoàng đế vụt tắt, con ngươi biến thành màu đen hoàn toàn.
Ngài trừng trừng nhìn xuống hai người đang nằm dưới đất.
Chiếc váy cưới, không biết từ lúc nào, đã tự động khoác lên người ngài.
Vừa vặn như thể được may riêng.
Từ Chi Ngư không thấy vẻ mặt đáng sợ ấy, chỉ thấy váy cưới đã được mặc lên.
Cô ta nằm dưới đất, phá lên cười:
“Thành công rồi!”
“Cuối cùng cũng được về thế giới thật rồi~”
“Tôi muốn dùng 650 điểm còn lại để đổi một điều kiện với hệ thống”
“Đó là, giết chết ba đứa các người tại đây, hề hề, dám cướp phần với tôi!”