17.
Giây tiếp theo.
Trên tay Hoàng đế mọc ra móng tay trắng nhợt, sắc như dao.
Chỉ khẽ vung một cái.
Máu văng tung tóe.
Nụ cười của Từ Chi Ngư đông cứng trên mặt.
Hệ thống lạnh lùng vang lên:
【Từ Chi Ngư, Phùng Nhạc Nhan đưa nhầm váy cưới, độ thiện cảm giảm xuống âm, đã tử vong】
【Cảnh báo, cảnh báo】
【Hoàng đế sau khi nhận được váy cưới đã biến thành lệ quỷ, sẽ giết chóc điên cuồng. Người chơi hãy lập tức tìm ra con đường sống】
【Gợi ý thân thiện: Con đường sống nằm trong Lãnh cung】
Giọng nói lạnh lẽo kia, lại mang theo chút thích thú giễu cợt.
Tôi rợn tóc gáy. Gần như muốn nổ tung.
Cái hệ thống chết tiệt này.
Chỗ nào cũng là bẫy.
Đúng như dự đoán,
Bộ váy cưới hoàn toàn không đơn giản như vẻ ngoài.
Kinh tởm thật sự.
Con đường sống…
Con đường sống rốt cuộc nằm ở đâu?
Đang lúc nguy cấp, đầu tôi quay nhanh như chong chóng.
Đôi mắt đen sâu hoắm kia của Hoàng đế…
Đã liếc về phía gốc cây bọn tôi nấp.
Tề Tiểu Tiểu hoảng hốt hét lên,
Đột ngột đẩy tôi ra ngoài.
Cô ấy quay người bỏ chạy.
18.
Tôi vừa kinh hãi, vừa lạnh toát từ trong ra ngoài,
Chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy thẳng về phía căn nhà tre bên trái.
Thần phi vẫn chưa ngủ.
Trong phòng vẫn còn sáng đèn.
Tim tôi đập thình thịch như trống trận.
Tôi chợt nhớ đến những chi tiết nhỏ trước đó, Hoàng đế không thể vào phòng của Thần phi, chỉ có thể đứng lảng vảng ngoài bậc cửa.
Tôi nhanh chóng nhảy qua ngưỡng cửa.
Quả nhiên,
Hoàng đế không thể vào được.
Khoác trên mình bộ váy cưới đỏ rực, hắn khựng lại, quay tròn vài vòng tại chỗ như một con chó nhỏ mất phương hướng, chẳng biết phải đi đâu.
Nhưng rất nhanh sau đó,
Từ xa vọng đến tiếng đập cửa cung vang dội.
Là Tề Tiểu Tiểu.
“Cho tôi ra ngoài! Mở cửa! Mở cửa với…”
Cô ấy vừa khóc vừa gào.
Hoàng đế lập tức quay đầu lại, hít hít vài cái, rồi lao về hướng cổng cung.
Nguy hiểm tạm thời qua đi.
Cả người tôi như nhũn ra, dựa vào khung cửa thở dốc, không nhịn được mà nhìn vào trong phòng.
Thần phi vẫn đang ngồi cạnh bàn, tay cầm một con dao găm, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía tôi.
Lần này, cuối cùng anh ấy cũng mở miệng:
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô rồi, người chơi mới.”
19.
Người chơi?
Tôi giật mình.
Sao anh ấy biết…
Thần phi, hoặc đúng hơn là người đàn ông trước mặt, có lẽ đã rất lâu không nói chuyện, nên tự mình giải thích tiếp.
Anh ấy giống như chúng tôi, cũng là người được hệ thống chọn làm người chơi.
Chỉ khác ở chỗ, anh nhận nhiệm vụ cá nhân, phải đóng vai Thần phi, sống sót an toàn trong năm tháng.
Điều này có nghĩa, nhân vật “Thần phi” luôn được định danh là nữ, trong mắt Hoàng đế và các NPC khác cũng đều là nữ.
Vì vậy mà Triệu cô cô mới nói:
“Thần phi nương nương, đẹp như tiên nữ.”
Chỉ là vì người chơi đóng vai Thần phi lại là đàn ông, nên đã vô tình gây hiểu lầm cho chúng tôi, những người chơi khác.
Cho nên, váy cưới đã bị trao sai người…
Chiếc váy cưới lẽ ra phải đưa cho Thần phi, còn bộ đồ cưới nam giới mới là dành cho Hoàng đế.
Thần phi nói tiếp:
“Hoàng đế… do trò chơi bệnh hoạn của hệ thống, nên hắn lúc thì là người, lúc thì là quỷ. Là kẻ nguy hiểm nhất trong hậu cung này.”
“Tôi đã cố hết sức tìm cách chọc giận Nhiếp chính vương, để bị đánh vào Lãnh cung, cách biệt về mặt vật lý với Hoàng đế. Không ngờ, hắn cũng mò theo.”
“Hoàng đế vẫn bị một số quy tắc trong cung kiềm chế, ví dụ như mệnh lệnh từ Nhiếp chính vương. Vì tôi bị cấm túc ba tháng, nên trong ba tháng đó, Hoàng đế hoàn toàn không thể vào được phòng tôi.”
“Nhưng đúng mười hai giờ đêm nay, khi thời hạn ba tháng kết thúc, hắn sẽ có thể xông vào đây bất cứ lúc nào.”
Nếu thất bại, sẽ bị hệ thống xóa sổ ngay lập tức.
Nếu thành công, sẽ được điểm thưởng, có thể đổi các vật phẩm từ hệ thống.
Tiền bạc… chỉ là phần nhỏ nhất.
Trong hệ thống còn có thể đổi được tuổi thọ, năng lực đặc biệt, và vô vàn thứ khác…
Tôi thật sự mở mang tầm mắt.
“Thần phi… à không, anh… tôi bây giờ… có cách nào phá cục diện này không?”
Nhìn quanh căn phòng toàn là dao kiếm nhọn sắc, trong lòng tôi đã có một kế hoạch lờ mờ.
Thần phi cau mày, nét mặt lạnh lùng:
“Tôi tên là Tước Hoài Nhận.”
“Đừng gọi tôi là Thần phi nữa.”
Cách đó không xa,
Một tiếng hét thảm thiết xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Là Tề Tiểu Tiểu.
Cô ấy bị bắt rồi.
Hệ thống lại phát thông báo:
【Tề Tiểu Tiểu chọc giận Hoàng đế, độ thiện cảm giảm xuống âm, đã chết】
Tôi rùng mình một cái.
Cả lớp có năm mươi sáu người.
Giờ chỉ còn lại một mình tôi.
Trên bàn gỗ trắc, vẫn đặt con dao găm mà Hoàng đế từng gửi kèm theo bức thư.
Tôi nhặt lên, nắm chặt trong tay.
Sống còn, chỉ còn nước cược ván này.