CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/bi-mat-kim-loan-dien/chuong-1-bi-mat-kim-loan-dien/
Cũng hợp lý thôi.
“Cái bẫy thứ hai: thư phải là thư do Thần phi viết.”
“Lúc nãy, Hoàng đế đã gửi đi một bức thư hoa hải đường kèm theo một con dao găm, có vẻ Thần phi nổi giận, đập đồ rồi gửi trả lại bức thư.”
“Vì vậy, Chu Hạc An đã mang bức thư do Hoàng đế viết, gửi ngược lại cho Hoàng đế.”
“Hoàng đế nổi giận, trút giận lên người đưa thư.”
Càng nghe…
Mặt mũi mọi người trong lớp ngày càng tái nhợt.
Ai cũng bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Tính đến hiện tại, số người chết đã lên đến mức báo động.
Cả lớp chỉ còn lại 11 người.
Bẫy của hệ thống quá nhiều.
Muốn đề phòng cũng không đề phòng nổi.
Sống sót… dường như đã trở thành một điều xa xỉ.
Một vài bạn học chen đến bên cạnh tôi, vẻ mặt van xin:
“Giang Lê, cậu đúng là người thông minh nhất lớp, mỗi bước đều đúng.”
“Trước đây là tụi mình sai, không nên hùa theo Chu Hạc An bắt nạt cậu. Cậu có thể tha thứ cho bọn tôi được không? Dẫn tụi mình sống sót đi…”
“Làm ơn mà, xin cậu đấy…”
Tôi lặng lẽ nhìn vào những gương mặt ấy.
Đúng là thay đổi nhanh thật.
Tôi không thể tha thứ cho những gì họ đã làm với tôi, từ những trò bắt nạt công khai đến những hành vi thâm độc giấu sau lưng.
Ví dụ như… mượn bài tập của tôi rồi cố ý làm rách, khiến tôi phải thức trắng đêm làm lại.
Ví dụ như… tặng tôi món quà sinh nhật rồi chờ tôi hồi hộp đáp lễ, sau đó đập tan quà của tôi trước mặt, cười bảo “chỉ là trò đùa thôi mà”.
Ví dụ như… lén chụp ảnh ba mẹ đưa tôi đi học, rồi ghép thành sticker meme chế giễu khắp lớp.
Nỗi đau mà họ mang lại…
Tôi không thể tha thứ.
Tôi chậm rãi mở miệng, giọng bình tĩnh đến lạ:
“Được thôi.”
“Bỏ thân phận cấp cao đi, dùng điểm số để đổi gợi ý.”
“Công bằng và có qua có lại.”
“Nếu không, tại sao tôi phải mạo hiểm tính mạng để cứu các người?”
10.
Từ Chi Ngư bị tôi giành mất hào quang, đã sớm khó chịu trong lòng.
Nghe vậy, cô ta kéo một nhóm bạn học ra xa, cười nhạt:
“Giang Lê, đừng tưởng đoán đúng vài lần mà làm như mình là thủ lĩnh.”
“Về thân phận, tôi là lớp phó học tập, là phi tần tam phẩm, chỉ cần một câu là có thể xử tử cậu, cậu lấy tư cách gì chỉ huy người khác?”
“Các cậu đừng nghe cô ta, theo tôi, tôi sẽ dẫn mọi người sống sót.”
“Đừng quên, tôi còn 650 điểm chưa dùng đấy!”
Giọng nói chắc như đinh đóng cột.
Một vài người đã bắt đầu dao động.
Chân cứ ngập ngừng, rồi dần dần nghiêng về phía cô ta.
Bên cạnh tôi, chỉ còn lại hai người, Phùng Nhạc Nhan và Tề Tiểu Tiểu.
Phùng Nhạc Nhan là người thân thiện.
Tề Tiểu Tiểu thì nhút nhát, dễ sợ hãi.
Cả hai với tôi vốn không thân cũng chẳng xa cách.
Tôi khẽ thở phào.
Không cần phải giằng xé với đạo đức giả, cũng không cần vì “cao thượng” mà cứu mấy kẻ khiến mình khinh tởm, thật nhẹ nhõm biết bao.
Hơn nữa…
Việc đơn độc hành động là điều không thể.
Tôi cần đồng đội.
Từ Chi Ngư liếc cả ba chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, cười lạnh:
“Đúng là không biết sống chết.”
“Còn không cút đi?”
“Nếu sau này mấy người dám giành phần đưa thư, mỗi lần tôi thấy, tôi sẽ tố lên Hoàng hậu, để bà ấy dùng cung quy đánh chết từng đứa!”
“Muốn chống lại tôi mà còn mong lấy được điểm thiện cảm? Mơ đi!”
Phùng Nhạc Nhan tức đỏ cả mặt, định bật lại.
Tôi khẽ kéo tay áo cô ấy, nhẹ giọng nói:
“Chó có thể cắn người, người không cần cắn chó.”
“Trừ gửi thư ra, tôi còn biết những cách khác.”
11.
Đêm xuống.
Từ Chi Ngư và nhóm của cô ta nghĩ rằng đã nắm rõ hết mọi bẫy trong chuyện gửi thư, bèn đuổi ba chúng tôi đi, tự lao vào tranh lấy điểm thiện cảm.
Ba người chúng tôi lặng lẽ quay về cung theo hành lang lát đá.
Trong tai,
Tiếng hệ thống liên tục vang lên:
【Từ Chi Ngư, thiện cảm +10, xếp hạng 1】
【Từ Chi Ngư, thiện cảm +20, xếp hạng 1】
【Tống Mặc Bạch, thiện cảm +10, xếp hạng 2】
【Triệu Việt, thiện cảm +10, xếp hạng 2】
…
…
Phùng Nhạc Nhan tức đến mức mặt đỏ bừng:
“Tôi phải báo ngay với thị vệ là Từ Chi Ngư xâm nhập Lãnh cung trái phép! Phải bắt hết lũ đó!”
“Quá ích kỷ rồi!”
“Hồi đó thầy chủ nhiệm còn khen cô ta hiền lành hoạt bát… đúng là mù thật rồi.”
Tề Tiểu Tiểu mím môi, nước mắt rơi lã chã:
“Sao có thể ác như thế chứ…”
“Tụi mình lấy điểm thiện cảm cũng đâu ảnh hưởng gì đến họ đâu mà…”
Tôi xách đèn lồng dê, chiếu sáng con đường đá xanh dưới chân, nhàn nhạt nói:
“Đừng ganh tị.”
“Bọn họ… sắp chết rồi.”
Rất đơn giản.
Hệ thống không phải từ thiện.
Một lần cộng 10 điểm, mà đã giấu nhiều bẫy như thế.
Những lần sau đó, sao có thể không cài thêm bẫy lớn hơn?
Ánh trăng lờ mờ.
Gió lạnh rít gào.
Tiếng xích sắt dưới mái hiên vang leng keng.
Rùng rợn đến lạ.
Khi bọn tôi quay lại chỗ ngủ tập thể của cung nữ, quả nhiên…
Bên tai vang lên âm thanh như ác quỷ của hệ thống:
【Tống Mặc Bạch làm bẩn thư, độ thiện cảm -20, chuyển thành âm, tử vong】
【Triệu Việt gửi thư trễ, độ thiện cảm -30, chuyển thành âm, tử vong】