Chẳng trách, bà ta lại chọn ngày hôm nay để bắt cóc tôi.

Nhưng bà ta không phải đã căm ghét Lục Hòa Trung đến tận xương tủy sao?

Rõ ràng, Thiệu Từ Lễ cũng có thắc mắc giống tôi.

“Lục Hòa Trung? Hôm nay ông ta bị thi hành án tử rồi.”

“Còn tôi? Tôi không phải là kẻ phạm pháp như ông ta.”

Nghe vậy, người phụ nữ lại càng kích động hơn.

“Thế thì phạm pháp đi! Cứu Lục Hòa Trung ra! Tôi sẽ thả vợ cậu!”

Cứu.

Từ này thật thú vị.

Điều đó có nghĩa bà ta không định đưa Lục Hòa Trung ra ngoài để tr,a t,ấn, mà thật sự muốn trả lại tự do cho ông ta.

Người đàn ông đó, là kẻ cầm thú đã làm chuyện ki,nh t,ởm với chính con gái mình.

Giữa tiếng nghẹn ngào, người phụ nữ khẽ nói.

“Lần trước, tôi lén ra ngoài gặp ông ấy.”

“Ông ấy nói với tôi, chỉ cần cứu ông ấy ra, ông ấy sẽ chỉ nghe lời tôi.”

“Sau này, chỉ yêu mình tôi…”

“…”

Tôi và Thiệu Từ Lễ đều sững sờ.

Đây là kiểu si mê tột cùng gì vậy? Trong nhà tôi còn người nào bình thường không?!

“Không phải! Bà có biết Lục Hòa Trung là loại c,ầm th,ú gì không?”

“Ông ta chưa từng yêu bà, sau này cũng sẽ không yêu bà, bà nghĩ gì vậy?”

Không ngờ những lời này lại khiến bà ta càng giận dữ hơn.

“Con qu,ái v,ật kia! Cô có tư cách gì mà nói tôi?”

“Cho dù có người yêu cô thì sao? Điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng cô là sản phẩm đáng ghê t,ởm của cha và con gái!”

Qu,ái vật.

Từ này mỗi khi thốt ra đều có thể chọc thẳng vào dây thần kinh của tôi.

Tôi hơi bàng hoàng, rồi nghe thấy giọng nói từ xa của Thiệu Từ Lễ.

“Dù cô ấy có là qu,ái vật hay không, tôi vẫn yêu cô ấy.”

“Hơn nữa, cô ấy chưa bao giờ là qu,á,i vật, hoàn toàn không phải.”

…?

Người phụ nữ cười khẩy, không thèm để ý.

“Ha? Cậu đang nói gì vậy…”

“Lần này tôi ra ngoại tỉnh, là để đến một cơ sở xét nghiệm chuyên nghiệp lấy báo cáo.”

“Lục Hòa Trung là tử tù, lấy được mẫu DNA của ông ta tốn không ít thời gian. Sau đó tôi so sánh DNA của ông ta với mẫu DNA thu được từ thi thể người chị t,ự s,át của Uyển Uyển.”

“Kết quả cho thấy…”

“Hai người họ không có quan hệ cha con.”

Lời này như sét đ,ánh giữa trời quang, khiến người phụ nữ trước mặt tôi bàng hoàng.

Còn người đàn ông đang tựa vào bàn thì nhướn mày.

“Xem ra, bà Trịnh, trước kia bà cũng khá phóng túng nhỉ?”

“Tình yêu của bà liệu có đủ để bà cứu Lục Hòa Trung ra không?”

Người phụ nữ loạng choạng, miệng lẩm bẩm: “Sao có thể… sao có thể…”

Bà ta đột nhiên kích động, vung con d,ao trên cổ tôi một cách loạn xạ.

Ngay khoảnh khắc đó…

Một viên đạn chính xác bắn vào vai phải của bà ta.

Bà ta hét lên đ,au đớn, ngã xuống đất.

Các cảnh sát vũ trang phá cửa xông vào, vây chặt chúng tôi.

……

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn màu nhấp nháy dần sáng lên.

Tiếng còi hú dường như xé toạc thế giới xám xịt.

Liệu ánh sáng có đang đến không?

Nhưng toàn bộ ký ức đẫm m,áu ấy lại ùa về,

Tôi loạng choạng đứng dậy, đi về phía người đàn ông lúc nãy còn đứng, giờ đã quỳ xuống đất, tay ôm vết thương.

M,áu của cậu ấy đã chảy nhiều đến thế từ lúc nào vậy?

Tôi ôm chặt lấy cậu ấy.

Cậu ấy đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

16

“Tôi quyết định sẽ mạnh mẽ hơn, không buông xuôi nữa.”

Trong hành lang bệnh viện, tôi khẽ chạm vào bàn tay đã được băng bó của cậu ấy.

Hôm nay bệnh viện khá đông, vết thương của cậu ấy thực ra không cần nằm giường bệnh.

Ghế ngồi thì kín chỗ, nên giờ tôi đang ngồi xổm trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy thoải mái xoa đầu tôi.

Tôi tặng cậu ấy một cú đấm nhẹ.

“Này, Uyển Uyển.”

Ngón tay cậu ấy không yên phận, nắm lấy cổ tay tôi, khẽ vuốt ve.

“Sau này nghĩ kỹ lại, tôi nhận ra rằng, thật ra tôi không để ý việc em có quên tôi hay không.”

“Nếu em muốn chìm đắm trong thế giới của mình, cứ chìm đắm đi.”

“Không có gì quan trọng hơn việc em cảm thấy thoải mái.”

“…”

Cậu ấy tìm đến những ngón tay tôi, rồi đan chặt lấy.

“Tôi chẳng sợ gì cả.”

“Công ty này do tôi xây dựng, tôi có thể phá hủy nó và bắn pháo hoa cho em xem.”

“Nhưng, bác sĩ tâm lý của em đã nói với tôi.”

“Dù tình trạng của em ổn định hơn sau nhiều lần làm MECT, nhưng ý chí sinh tồn của em đã giảm sút đáng kể.”

“Tôi chỉ có thể liên tục kích thích em, thử thách giới hạn của em.”

“Tôi rất sợ, rất sợ em sẽ ra đi mà chẳng để lại một lời nào.”

“Nếu một ngày em không chịu nổi nữa, nếu một ngày em thật sự không muốn sống nữa…”

“Hãy nói với tôi trước, được không? Ít nhất…”

“Tôi muốn được nói lời tạm biệt với em một cách đàng hoàng.”

“…”

Tôi dù rất sợ, nhưng tôi không muốn cậu ấy phải sống trong đ,au khổ.

Hôm đó, cậu ấy ôm tôi, thì thầm những lời này.

Thật ra tôi và Thiệu Từ Lễ đều không phải những con người hoàn chỉnh.

Nhưng ít nhất, những mảnh vỡ của một người lại có thể dung hợp vào mảnh vỡ của người kia.

Trong hành lang bệnh viện, người qua lại vội vã.

Tôi cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay của cậu ấy.

“Thiệu Từ Lễ.”

“Nếu tôi lại quên anh lần nữa thì sao?”

“Vậy thì có làm sao?”

Cậu ấy cười, xoa đầu tôi.

“Những gì em không nhớ được, tôi sẽ giúp em nhớ.”

17

“Còn chuyện gọi tôi là chó con gì đó, hoàn toàn là sở thích của anh đúng không, Thiệu Từ Lễ?!”

“À, cái đó hả, tôi đã nói là để kích thích ý chí sinh tồn của em mà…”

“Không tin.”

“Hử? Vậy em muốn gì?”

“Vậy anh cũng làm chó con của tôi một lần, được không?”

“Được.”

“Tối nay cũng được.”

(Kết thúc toàn văn.)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap