Chị tôi đã cứu tôi, chị nói chị yêu tôi, vì tôi là con của chị.
Tôi không thể chấp nhận tất cả những điều này, thật sự.
Tôi muốn lột ngược mình từ trong ra ngoài, muốn đ,âm m,ù mắt mình, muốn khoét một lỗ trong đầu mình.
Tôi đã đến công ty của ba để gây náo loạn, và hành động tổn thương lớn nhất tôi từng làm với ông là châm lửa đốt quầy lễ tân của khách sạn ông sở hữu.
Sau đó, tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Ở đó, tôi đã trải qua quãng thời gian tồi tệ không thể tưởng tượng nổi.
Áo bó, thuốc an thần, liệu pháp sốc điện.
Mọi thứ trong tôi đều tan vỡ, cuộc sống trước mặt tôi như bị chia cắt thành nhiều đoạn nhỏ.
Mỗi ngày giống như đang ép những bong bóng nhỏ, chúng vỡ tan, phun trào, rồi lại tụ hợp.
Cho đến một ngày, bác sĩ nói rằng có người đến đón tôi.
Không biết đã bao lâu trôi qua kể từ ngày tôi bị đưa vào đây.
Tôi ngồi trên ghế bị trói, đầu tóc rối bù, trong đầu tự hỏi ai sẽ đến gặp mình.
Dù là ai, tôi cũng quyết tấn công họ cho bằng được.
Khi cánh cửa mở ra, là một hình bóng mà tôi đã chôn vùi trong ký ức hàng trăm lần.
Là một người mà tôi nghĩ đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Tôi vùng vẫy dữ dội, trừng mắt nhìn cậu ấy.
Thiệu Từ Lễ trong bộ vest đứng đó, thở dài và nói với y tá bên cạnh:
“Mở dây trói cho cô ấy đi.”
Khi sự kiềm chế được nới lỏng, tôi lao vào cậu ấy, khiến cậu phải lùi lại một bước.
Tôi cắ,n mạnh vào vai cậu ấy.
Tôi đã nói rồi, ai đến tôi cũng sẽ tấn công.
Những người xung quanh định kéo tôi ra, nhưng Thiệu Từ Lễ ngăn họ lại.
Cậu ấy nâng tay, ôm tôi chặt hơn, từng chút vuốt tóc tôi.
Trong miệng tôi, vị m,áu nhè nhẹ lan ra.
Nước mắt tràn xuống má, chảy vào cổ áo của cậu ấy.
Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ấy.
Giọng nói như cơn gió xuân mà tôi đã chờ đợi thật lâu, thật lâu.
“Xin lỗi. Tôi đến muộn rồi.”
Sau đây là đoạn hội thoại đầu tiên giữa tôi và Thiệu Từ Lễ sau khi tái ngộ (ghi lại bởi thiết bị bệnh viện):
Thiệu Từ Lễ: “Cậu biết mình đang ở đâu không?”
Tôi: “Ở nhà.”
Thiệu Từ Lễ: “Cậu ở nhà?”
Tôi: “Sao ông ấy cứ nói mãi, tại sao, tại sao luôn như thế chứ?”
Thiệu Từ Lễ: “Như thế nào cơ?”
Tôi: “Tôi, tôi đã nói lúc đó rồi mà.”
Thiệu Từ Lễ: “Nói gì? Sao cơ?”
Tôi: “Đến rồi thì sao, này, mười năm là đến rồi.”
Tôi: “Quốc khánh 11, tại sao Quốc khánh không được nghỉ?”
Thiệu Từ Lễ: “… Cậu biết tôi là ai không?”
Tôi: “Tôi biết.”
Thiệu Từ Lễ: “Ừ? Tôi là ai?”
Tôi: “Là thỏ.”
……
Báo cáo của bác sĩ sau đó:
Bệnh nhân có khả năng tiếp nhận thông tin ở mức cơ bản, nhưng tư duy logic đã sụp đổ.
Tâm trí quá năng động, không thể xử lý thông tin một cách bình thường.
Từ “mười năm” nhảy sang “Quốc khánh”, liên tưởng từ trang phục màu trắng của người đối diện đến “bộ lông trắng” của một con thỏ.
Chẩn đoán sơ bộ: Rối loạn cảm xúc lưỡng cực, có xu hướng phân liệt t,âm th,ần.
……
Đây là tình trạng tinh thần của tôi khi Thiệu Từ Lễ đến đón tôi.
Khi đó, tôi gần như đã trở thành một kẻ đ,iên.
Chỉ có cậu ấy là không chê bai tôi.
Thời điểm ấy, sự nghiệp của cậu ấy vừa bắt đầu có chút khởi sắc, đủ để đối đầu với ba tôi.
Cậu ấy bận rộn đến mức phải xoay vòng trong công ty nhưng vẫn dành thời gian chăm sóc tôi.
Tôi lúc nào cũng bám lấy cậu ấy.
Thật sự rất đáng sợ, khi đó tôi là một kẻ đ,iên.
Thế nhưng cậu ấy vẫn bình tĩnh chỉnh lại quần áo cho tôi mỗi khi tôi kích động,
Rồi dỗ dành tôi trước ánh mắt kỳ lạ của tất cả mọi người.
Sau đó, tình trạng của tôi dần tốt hơn.
Tôi bắt đầu hồi phục trí nhớ và trở nên bình tĩnh hơn.
Nhưng việc hồi phục trí nhớ mang đến cho tôi một điều khác:
Đó là nỗi trầm cảm không hồi kết.
Lúc đó, tôi và Thiệu Từ Lễ đã kết hôn.
Một ngày nọ, tôi phát đ,iên khóc lóc đòi cậu ấy cưới tôi, và cậu ấy đồng ý.
Cậu ấy thật sự đưa tôi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.
Mọi việc diễn ra vô cùng vội vàng, và những người xung quanh đều nghĩ rằng cậu ấy không đáng để hy sinh cho một kẻ đ,iên như tôi.
Thật ra, nói một cách công bằng, tôi cũng không phải một người ngoan ngoãn.
Tôi tỏ ra lạnh lùng với người khác, nhưng đối với cậu ấy, tôi luôn không kiểm soát được sự giận dữ của mình.
Có lẽ là vì… cậu ấy luôn chịu đựng tôi.
Tinh thần tôi vẫn không tốt.
Bác sĩ chẩn đoán tôi bị trầ,m c,ảm nặng.
Một lần, tôi nói với Thiệu Từ Lễ rằng tôi muốn làm liệu pháp MECT.
MECT (Modified Electroconvulsive Therapy) là một phương pháp điều trị sử dụng xung điện để thúc đẩy quá trình chuyển hóa não bộ, giúp cân bằng trạng thái tâm thần.
Liệu pháp này có hiệu quả rõ rệt trong điều trị trầm cảm và các bệnh lý tâm thần khác, nhưng cái giá phải trả là suy giảm trí nhớ sau khi kích thích não.
Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, khi tôi nói với cậu ấy về ý định làm MECT, cậu ấy chỉ mỉm cười buồn bã.
Cậu ấy cười và hỏi tôi:
“Em thực sự muốn quên anh sao?”
“…”
Đấy, tôi lại chuẩn bị bỏ rơi cậu ấy thêm một lần nữa.
Nhưng cậu ấy vẫn tìm cho tôi bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất.
Sau đó, tôi trải qua liệu pháp này.
Tôi ở trong bệnh viện ba tháng và thực hiện 12 buổi trị liệu.
Trí nhớ của tôi về những chuyện đã qua thực sự bị suy giảm, rất nhiều điều tôi bắt đầu không còn nhớ rõ.
Tôi thậm chí tưởng tượng ra những điều không có thật để lấp đầy những khoảng trống ký ức.
Ví dụ, tôi nghĩ rằng giữa tôi và ba mình chẳng có thù hận gì sâu sắc.
Ví dụ, tôi tưởng tượng rằng mình và Thiệu Từ Lễ từng có một mối tình đẹp thời trung học.
Ví dụ, tôi hoàn toàn quên đi thân thế k,inh t,ởm của mình.
Liệu pháp này mang đến cho tôi một lợi ích: tôi bắt đầu sống dễ chịu hơn.
Nhưng cũng mang đến một điều tồi tệ: mỗi khi phát hiện sự thật khác với ký ức trong đầu, tôi sẽ phát đ,iên.
(Đây là điều Thiệu Từ Lễ nói với tôi sau này.)
Ký ức của tôi rời rạc, tất cả mọi người đều phải sống theo những gì tôi tưởng tượng.
Ví dụ, trong trí tưởng tượng của tôi, Thiệu Từ Lễ là người xấu, vậy nên cậu ấy cũng phải đóng vai người xấu. (Mặc dù tôi cảm giác cậu ấy cũng thấy thú vị khi làm thế.)
Hơn nữa, tôi mất cả khái niệm về thời gian.
Ví dụ, tôi nghĩ rằng mình chỉ mới 25 tuổi, nhưng thực tế tôi đã 32.
Ví dụ, tôi không biết rằng luật t,ử hì,nh ngay lập tức đã bị hủy bỏ từ lâu.
Sự kiện ba tôi mới đây bị hành quyết chẳng qua là vì các thủ tục xét duyệt kéo dài.
Thiệu Từ Lễ đã mua lại công ty của ba tôi từ rất lâu rồi.
Mọi thứ dường như vận hành trên một sợi dây sắp đứt gãy.
Cho đến khi mẹ kế của tôi xuất hiện.
Bà ta lại làm tôi nhớ về tất cả mọi chuyện.
Cái tòa lâu đài mây mà tôi vất vả xây dựng sụp đổ hoàn toàn.
15
Giống như từng nhát d,ao một, lại lần nữa h,ành h,ạ tôi đến ch,et dần ch,et mòn.
Những ký ức đ,au đớn ấy chân thật đến mức làm tôi gần như phát đ,iên, nước mắt cứ thế chảy dài khi tôi ngồi trên ghế.
Ngược lại, người phụ nữ trước mặt bật cười ha hả.
“Ha ha ha ha! Buồn lắm đúng không? Buồn thì đúng rồi!”
“Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu đựng nỗi đ,au này? Con súc sinh nhà cô cũng phải chịu đựng!”
“Tôi cũng sống khổ lắm đấy! Chồng của mình lại đi sinh con với con gái ruột, lại còn giấu tôi bao nhiêu năm nay?!”
“Nỗi đ,au của tôi không thua kém cô! Nhưng tại sao cô lại không phải gánh chịu chứ?”
Bóng đen bao phủ trước mặt tôi, người phụ nữ vừa nói vừa múa may quay cuồng.
Dây thừng trói tôi chặt đến mức không thể nới lỏng, tôi giãy giụa dữ dội.
Đột nhiên, người phụ nữ không cười nữa, bà ta rút ra một con d,ao nhỏ sắc nhọn, dí sát vào cổ tôi.
Bởi vì, có người đến.
Thiệu Từ Lễ bước vào ngược sáng, nên tôi không thấy rõ nét mặt của cậu ấy.
Nhưng cậu ấy có biết rằng cà vạt của mình đã lệch đến mức sắp lật ngược ra sau không?
“Đừng tiến lại gần nữa.”
Người phụ nữ ôm chặt tôi, lưỡi d,ao dí sát vào cổ tôi.
Thiệu Từ Lễ chậm rãi giơ hai tay lên.
“Bà muốn gì?”
Giọng cậu ấy vẫn bình tĩnh, như thể sự xuất hiện của cậu ấy mang theo một sức mạnh làm tôi thấy an tâm.
“Tôi đã nói đừng lại gần nữa mà!”
Người phụ nữ lập tức kích động, vung dao chỉ vào cậu ấy.
“Cậu… cậu…”
“Cậu tự dùng một cái khóa để khóa mình lại đi! Đừng lại đây!”
Tôi chợt nhận ra, dường như người phụ nữ còn sợ Thiệu Từ Lễ hơn tôi tưởng.
Cậu ấy cúi đầu, quan sát xung quanh.
“Ở đây chẳng có sợi xích nào cả…”
“Hay thế này…”
Thiệu Từ Lễ rút ra một vật sáng lấp lánh từ trong túi,
Tôi và người phụ nữ đều giật mình.
Ngay giây tiếp theo, cậu ấy đã giơ con d,ao lên,
Sau đó dùng sức đâm mạnh vào lòng bàn tay mình, ghim xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh.
M,áu chảy dọc theo mặt bàn gỗ nâu.
Cậu ấy không nhíu mày dù chỉ một chút.
Ngược lại, người phụ nữ hét lên đầy sợ hãi.
Thiệu Từ Lễ thở dài, đưa tay còn lành lặn lên.
“Được rồi, tôi không thể cử động nữa. Giờ chúng ta có thể đàm phán chưa?”
“…”
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay đang cầm d,ao của người phụ nữ đang run lên.
Rõ ràng.
Trong cuộc đàm phán này, kẻ đ,iên hơn đã chiếm thế thượng phong.
Và kẻ đ,iên hơn chính là Thiệu Từ Lễ.
Người phụ nữ không còn vẻ tự tin như trước nữa.
“Tôi muốn cậu bảo lãnh Lục Hòa Trung ra.”
Lục Hòa Trung là ba tôi, tính ra hôm nay là ngày ông ta bị thi hành án t,ử h,ình.