CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/yen-chau-suong-lanh/chuong-1-yen-chau-suong-lanh/
Kinh thành khó ở, yến tiệc nối tiếp không dứt, miệng đời lại càng khó tránh.
Huống hồ ta cũng sợ mẫu thân lại tìm tới, ép ta nạp thiếp, đưa thông phòng vào phủ.
Ngày về nhà mẹ đẻ, bà đã gọi ta ở lại nói chuyện, quanh co gợi ý ta nên tìm vài nha hoàn thân cận bên mình.
“Chồng con quanh năm ở Yên Châu, chẳng gặp được mấy nữ tử. Nay vì chỉ hôn mới đối tốt với con được mấy hôm.”
“Dung mạo con không còn, sau này hắn chán rồi, đến lúc ấy chỉ có khóc cũng chẳng kịp đâu.”
Ta còn đang xuất thần suy nghĩ, thì Tạ Thầm đã vòng tay ôm lấy ta, kéo tuột khăn che mặt rồi cắn lên môi ta: “Nghĩ gì đấy?”
Cho đến khi ta cầu xin tha, hắn mới chịu buông, để mặc ta lúng túng chỉnh lại khăn che mặt.
Vừa chải lại tóc bị hắn làm rối, ta vừa thấp giọng, ngập ngừng hỏi: “Ở Yên Châu… chàng có thông phòng hay thiếp thất gì không?”
“Phu nhân nhìn người tinh tường, ta vốn giữ mình trong sạch.”, Hắn vòng tay ôm eo ta, cười cợt lại sáp tới gần.
Áo vừa mới sửa sang xong lại bị hắn làm rối loạn, ta cố gắng đứng vững, khẽ hỏi: “Vậy chàng… có muốn nạp thiếp không?”
Thân thể Tạ Thầm khựng lại, rồi nghiến răng cắn lên vai ta như trả đũa: “Thẩm Vân Dung, ta chưa từng thấy ai như nàng!”
Hắn cắn không nhẹ, ta đau đến chảy nước mắt: “Mới thành thân được mấy ngày, chàng đã nghĩ đến chuyện thay ta nạp thiếp rồi sao?”
Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, huống hồ người như Tạ Thầm.
“Nếu muốn nâng lên làm bình thê… cũng được.” Ta lí nhí.
Bàn tay đang giúp ta chỉnh lại xiêm y của Tạ Thầm chợt khựng lại. Hắn kéo môi cười, vẻ nửa giễu nửa giận: “Phu nhân quả thực rộng lượng.”
Lát sau có người vào bẩm báo, hắn vội vã rời đi.
Mãi đến khi đoàn xe khởi hành, ta ngồi lên xe ngựa, vẫn chưa thấy hắn đâu.
Ra khỏi cổng thành, phụ thân mẫu thân tới tiễn.
Mẫu thân đỏ hoe mắt: “Đường xa đến Yên Châu, con nhớ thường viết thư về.”
Ta gật đầu đáp vâng.
Phụ thân thì vẫn cau chặt mày: “Yên Châu không giống kinh thành, cha mẹ lại chẳng ở bên, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính con.”
Lòng ta hơi xúc động, nhưng rồi nghe ông đổi giọng:
“Phải nhớ không được kiêu ngạo, nếu bị phu quân ghét bỏ… Thẩm gia ta không chứa chấp nữ nhi bị ruồng bỏ.”
Mẫu thân cũng gật đầu theo: “Hôm đó mẹ đã dặn con rồi…”
Ta hành lễ, không nói thêm lời nào, thẳng bước lên xe ngựa: “Phụ thân, mẫu thân, xin hồi phủ cho.”
Xe dần rời xa thành, ta tựa vào vách xe, mệt mỏi rã rời khắp người.
Tối đến, nghỉ chân tại dịch quán, vừa tháo trâm vòng chuẩn bị ngủ, thì Tạ Thầm cả người bụi đất xộc vào phòng.
Hắn đá giày cởi tất, lập tức chui vào chăn, ôm lấy ta từ phía sau, cằm tựa vào vai: “Ngủ ngon nhỉ? Không hỏi ta đi đâu sao?”
Ta quay người nép vào lòng hắn, mắt mơ màng: “Chàng đi đâu?”
Hắn hít mùi hương tóc ta, hôn nhẹ lên trán: “Đoán xem?”
“Đoán không ra…”
Thấy ta chẳng có sức ứng đối, hắn như cố tình trêu chọc, bàn tay lần xuống khắp người: “Yên Châu có việc, ta phải đi trước. Ta đã phái một đội nhân mã bảo hộ nàng.”
Hắn chặn môi ta, ra sức chiếm giữ: “Nàng phải nhớ ta, nghĩ về ta.”
Trong phòng không đốt đèn, mà đôi mắt hắn lại sáng như sao, nhìn đến đáng sợ: “Về sau nếu còn dám nhắc đến chuyện nạp thiếp, ta tuyệt không tha.”
Mãi đến khi thân thể mỏi mệt không nhúc nhích được, tay chân ta như không còn sức.
Lúc mơ màng, hắn gọi người đưa nước vào, lúc lau rửa lại giở trò chọc ghẹo một phen.
Sau đó ta thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại… cũng chẳng biết hắn đã rời đi tự bao giờ.
7
Đoàn người đi hơn một tháng mới tới Yên Châu.
Vì không quen khí hậu, vừa đặt chân đến nơi ta đã ngã bệnh.
Tạ Thầm sớm có sắp xếp, người của hắn đón ta về phủ, ta vừa vào phòng chưa yên chỗ, đã có người đến cửa.
Nghe nói là các phu nhân trong phủ quan, phu quân bọn họ đều là tướng tá cùng Tạ Thầm chinh chiến nơi sa trường.
Ta mới đến, lại chẳng thể làm phật lòng ai, đành cố gắng ra mặt tiếp đãi.
May mà đã chuẩn bị trước vài món đồ chơi, bánh trái đang thịnh ở kinh thành, sai người phân phát cho từng người.
Các phu nhân ai nấy đều nhiệt tình, cười cười nhận lấy, còn buông lời chúc tụng.
“Nghe danh Thẩm phu nhân dung mạo xuất chúng, chẳng hay vì sao nay lại dùng khăn che mặt?”
Quả nhiên, họ vẫn tò mò về dung mạo ta.
Lòng ta trầm xuống, song vẫn điềm tĩnh đáp: “Trước đây gặp biến cố, gương mặt đã không còn nguyên vẹn.”
Cả phòng im phăng phắc, không khí có chút quái dị.
“À, mấy món điểm tâm này đúng là ngon hơn ở Yên Châu nhiều.” – có người vội lên tiếng chuyển chủ đề.
Ta gật đầu ứng phó, không nói thêm lời nào.
Tiễn khách xong, đầu óc ta như quay cuồng, lấy cớ chưa quen đường xa, nằm nguyên trên giường thiếp đi.
Đêm đến mơ hồ nghe ai gọi tên mình, nhưng mí mắt nặng trĩu, chẳng sao mở nổi.
Lúc tỉnh dậy, Tạ Thầm đang nằm bên.
Chỉ mới hơn một tháng không gặp, hắn đã gầy gò hẳn đi.