“Còn chịu bỏ ra số tiền lớn để mua chúng về rồi đem bán lại với giá rẻ chỉ để dựng nên một màn kịch?”
“Anh thấy đầu tôi có vấn đề, hay đầu anh có vấn đề?”
Xung quanh, các bạn học bắt đầu xì xào:
“Hả? Cái gì mà trùng khớp hết luôn, chuyện gì vậy trời?”
“Trời đất… cái bàn phím kia mà bán giá rẻ thế? Nó đâu phải bàn phím bình thường, là phiên bản giới hạn đó! Chỗ ký hiệu riêng cũng khác hoàn toàn với loại phổ thông, đúng là không biết quý đồ mà!”
“Ê ê, nói lạc đề rồi. Giờ vấn đề là, tài khoản bán mấy món đó có đúng là của Từ Sách không?”
“Rõ ràng quá còn gì, còn không nhận à?”
Em gái của Từ Sách liền lao lên chắn trước mặt anh ta, lớn tiếng:
“Chị nói thì người ta tin à? Ai bảo là thật? Biết đâu là chị nuôi trai bao bên ngoài, rồi bị phản bội, giờ quay ra đổ vấy cho anh tôi thì sao?!”
“Mấy người như chị có bao giờ thật lòng đâu, ai biết được chị đang giở trò gì!”
Tôi đứng thẳng dậy, nói chậm rãi:
“Chuyện này rất đơn giản, trong điện thoại của Từ Sách hiện tại có cài phần mềm đó.”
“Từ Sách, anh dám mở phần mềm kia cho mọi người xem tài khoản không? Chỉ cần cho chúng tôi nhìn một chút, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Trán Từ Sách bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Đó là quyền riêng tư, dựa vào đâu mà em bảo anh cho xem?!”
Em gái anh ta liền chen vào, giọng đầy lý lẽ:
“Đúng vậy, đời tư là quyền cá nhân, mắc gì phải đưa cho chị xem?!”
Tôi lặng lẽ nhìn hai người họ, sau đó mở giao diện trò chuyện với Từ Sách, bấm nút gọi thoại.
Gần như ngay lập tức, điện thoại trong tay Từ Sách đổ chuông.
9.
“Đủ rõ ràng chưa? Đủ chân thực chưa?”
Không khí xung quanh lập tức náo loạn.
“Vậy… mấy cái hóa đơn kia đều là Trần Di mua cho Từ Sách hả? Mua nhiều như vậy, rồi Từ Sách đem bán hết sao?!!”
“Á á á! Ăn bám mà còn không biết đường ăn cho đàng hoàng, để tao tới dạy cách ăn bám cho!!”
“Tôi sốc thiệt sự… không phải Trần Di nhà cũng thường thôi à? Rốt cuộc có tiền hay không vậy? Từ Sách không phải là nạn nhân sao? Giờ sao thành kẻ ăn bám rồi??”
Tôi cười lạnh: “Nhà tôi đúng là bình thường thật, nhưng tôi biết kiếm tiền.”
“Tôi có tay có chân có đầu óc, trong khi các người còn đang học hành, giải trí, thì tôi đã làm ba công việc cùng lúc bên ngoài, mỗi ngày đều bận rộn đến quay vòng.”
Từ Sách thì sao? Chưa bao giờ có năng lực kiếm tiền thật sự. Tôi chưa từng mong dựa dẫm vào anh ta, ngược lại, tôi còn thấy thương anh ta.
Tôi nghĩ, việc anh ta đưa tiền cho tôi giữ là một sự tin tưởng.
Tận tuần trước thôi, số tiền anh ta tiết kiệm vẫn còn nằm nguyên vẹn trong quỹ chung.
Từ khi nhập học tới giờ, anh ta gần như không tiêu tốn đồng nào cho tôi.
Dù sao thì anh ta luôn có lý do sẵn: “Tiền của anh đều ở chỗ em rồi, em còn muốn gì nữa?”
Nhưng tôi không ngờ, hóa ra từ đầu anh ta đã tính toán như vậy.
Anh ta đâu phải muốn tạo cho tôi cảm giác an toàn, hay cùng nhau hướng tới tương lai.
Anh ta chỉ muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi, thậm chí đến khi chia tay, vẫn có thể đòi lại toàn bộ số tiền đó, chuyện đó hợp lý sao?
Từ Sách như tỉnh lại khỏi cơn mê, lập tức ném điện thoại ra:
“Không! Đó không phải là điện thoại của anh! Không phải anh làm! Anh không bán đồ của em!”
Tôi mặt lạnh như băng:
“Nếu chỉ là bán lại quà, thì tôi còn có thể gọi các người là tham tiền.”
“Nhưng Từ Sách, anh có dám nói mối quan hệ thực sự giữa anh và cô ấy không?”
Tôi chỉ thẳng vào “em gái” của Từ Sách.
Không khí lặng đi ngay lập tức.
“Hả? Ý gì vậy? Lại còn có cú plot twist à?”
“Khoan đã… chẳng phải đó là em gái Từ Sách sao? Còn có thể là gì nữa?”
Tôi lấy ra một xấp giấy tờ từ túi xách:
“Cô ta hoàn toàn không phải em gái của Từ Sách. Tên cô ta là Lâm Nguyệt.”
“Các người yêu nhau từ thời cấp ba. Sau đó, Từ Sách đậu đại học, còn cô thì trượt, nhưng vẫn theo anh ta đến thành phố này.”
“Gia đình Từ Sách không đủ tiền cho anh ta học, vậy là cô đi làm thuê mỗi ngày để nuôi anh ta suốt bao nhiêu năm.”
“Anh ta đã rót vào tai cô thứ thuốc mê gì vậy? Để cô cam tâm tình nguyện làm một người ‘em gái’ không có danh phận?”
“Từ Sách, anh giỏi thật.”
“Bên ngoài trường có một người làm giúp việc không lương cho anh, kiếm tiền nuôi anh.”
“Còn bên trong trường, lại có một cái ‘máy rút tiền’ là tôi.”
“Rốt cuộc ai là kẻ ăn bám? Ai mới là kẻ ham vật chất? Ai là kẻ sống ảo vọng? Đến nước này còn không rõ sao?”
Mọi người đều sững sờ, há hốc mồm không nói nên lời.
“Vậy nên… Từ Sách bị tai nạn mà cha mẹ cũng không đến… Là vì ở xa quá sao?”
“Không… là vì ba mẹ không quan tâm, nên mới để bạn gái đi làm nuôi anh ta sao??”
Tôi ngước lên, ánh mắt đầy lạnh lẽo:
“Anh từng nói sau khi tốt nghiệp sẽ cưới tôi, từng nói sẽ cho tôi một đám cưới linh đình, từng nói số tiền tiết kiệm là dành cho tương lai của chúng ta.”
“Nhưng tôi không hề biết, hóa ra anh đã đăng ký kết hôn từ năm ngoái, chính là với cô ta.”
“Từ Sách, anh ở bên tôi chỉ vì tiền. Một màn đạo đức giả, hy sinh nhỏ để đổi lợi ích lớn, thật sự là cao tay.”
“Không! Anh không có!!”, Từ Sách ngẩng đầu gào lên, giọng lạc hẳn đi.
“Đúng là anh kết hôn rồi… nhưng anh thật sự muốn cưới em! Anh không ngờ em lại đối xử với anh thế này sau khi anh xảy ra chuyện… nên anh mới nói chia tay… anh yêu em thật lòng mà!”