CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/van-suong-truy-han/chuong-1-van-suong-truy-han/
Cung nữ run rẩy tiếp lời:
“Vì bát đầu tiên bị Quý phi đánh đổ… nên Vương gia lại rạch thêm lấy bát thứ hai…”
“Bên ngoài đồn rằng Tĩnh An Vương yêu vợ như mạng. Giờ xem ra, Vương gia quan tâm Quý phi hơn thì đúng hơn.”
Sư huynh cười khinh bỉ.
Dụ Quý phi sắc mặt đại biến, vội quỳ xuống:
“Hoàng thượng, tuyệt đối không phải như vậy! Người cũng biết mà, thiếp cùng Vương gia lớn lên từ nhỏ, tình cảm như huynh muội, như người với thần thiếp!”
Sư huynh cười lạnh:
“Như huynh muội? Còn huynh muội nào đi rạch cổ tay thê tử đang mang thai, lấy hai bát máu?
Tình cảm thanh mai trúc mã này thật là… sâu sắc quá nhỉ. Ngay cả thân huynh muội cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.”
Hoàng thượng vốn không phải không hay biết một vài chuyện, chỉ là trước kia bệnh tình triền miên, lực bất tòng tâm.
Giờ nghe xong lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tạ Chiêu vội vàng quỳ xuống:
“Thần làm vậy, cũng là vì nghĩ cho Hoàng thượng!
Hoàng thượng yêu quý Quý phi như mạng, dù có cần lấy máu của thần, thần cũng không chối từ, sao lại vì một nữ nhân mà thoái thác được?”
“Xin Hoàng thượng minh giám!”
Sư huynh lại truy hỏi:
“Vương gia, vậy thần xin hỏi, vì sao ngài ép sư muội ta uống thuốc giục sinh?”
Tạ Chiêu lắc đầu:
“Tuyệt đối không có việc đó! Nhất định là thái y nói dối, mưu hại Vân Sương!”
Thái y sợ đến mất nửa cái mạng, nào dám gánh tội, lập tức quỳ sụp:
“Hoàng thượng tha mạng! Là Vương gia bắt thần, dùng vợ con thần làm con tin,
bức thần đúng ngày Vương phi mang thai tròn bảy tháng phải kê thuốc giục sinh!”
“Nói là… tâm đầu huyết của thai nhi trong bụng Vương phi có thể giải bách độc, chỉ cần uống vào là độc trong người Quý phi sẽ tiêu tan!”
“Dạo gần đây độc tính của Quý phi phát tác, Vương gia chờ không nổi nữa. Hôm nay đúng bảy tháng, nên liền bảo thần sắc thuốc, ép Vương phi sinh con.”
Dù đã uống thuốc của sư huynh, nhưng thuốc giục sinh ta bị ép uống quá mạnh, dược tính vẫn phát tác.
Ta bắt đầu đau bụng từng cơn, siết chặt tay áo sư huynh:
“Sư huynh… thuốc giục sinh phát tác rồi, đứa trẻ này… sợ là sắp sinh sớm rồi…”
Cơn đau bụng như xoắn thắt, khiến sắc mặt ta trắng bệch, môi cắn chặt đến mức sắp bật máu.
Sư huynh siết chặt tay ta: “Đừng sợ, có sư huynh ở đây.”
Hắn đứng dậy, một lần nữa kê đơn giao cho thái y: “Mau sắc thuốc, nhanh lên!”
Hoàng thượng hạ chỉ: “Tuyệt đối không để Vương phi xảy ra chuyện, bằng không, Trẫm sẽ hỏi tội cả Thái y viện.”
Ta đau đến mức thuốc của sư huynh cũng không thể áp chế được tác dụng dữ dội của thuốc giục sinh.
Tạ Chiêu tiến lên, muốn nắm tay ta:
“Vân Sương, nàng đừng bỏ cuộc, nhất định phải sinh đứa bé này ra!”
Ta trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi muốn ta sinh đứa bé, không phải vì nối dõi tông đường, mà là để lấy tâm đầu huyết của nó.”
Sau một đêm đau đớn giày vò, ta sinh non một bé trai, yếu ớt đến mức hầu như không thể nghe thấy tiếng khóc.
Nước mắt ta chảy như suối, dù thế nào đi nữa, đây cũng là con ta.
Tĩnh An Vương Tạ Chiêu kích động kêu lên:
“Vân Sương, con sinh rồi!”
Ta ôm chặt lấy con:
“Không! Đây là con trai của ta, không liên quan gì đến ngươi. Nó là hậu nhân của Vân gia!”
Tạ Chiêu muốn đón lấy đứa bé, nhưng bị ta siết chặt trong lòng:
“Ngươi muốn cướp nó, là vì ngươi muốn lấy mạng nó để cứu Dụ Quý phi, ta sẽ không giao con cho ngươi!”
Tạ Chiêu nhìn ta:
“Vân Sương, đứa bé này yếu ớt như vậy, sống không nổi đâu. Nhưng tâm đầu huyết của nó có thể cứu được Quý phi, cớ sao nàng lại cố chấp như vậy?”
Sư huynh lạnh lùng lên tiếng:
“Ai nói với ngươi tâm đầu huyết của hậu nhân Vân gia có thể giải bách độc? Thật là nực cười!”
Hoàng thượng cũng tức giận:
“Thật kinh hãi! Trẫm chưa từng nghe qua chuyện phải lấy tim người sống để giải độc!”
Dụ Quý phi quỳ trước mặt hoàng thượng, níu lấy long bào:
“Hoàng thượng, Vương gia làm vậy cũng chỉ vì muốn cứu thần thiếp, xin người tha cho Vương gia…”
Ta gắng gượng ngồi dậy, ôm lấy con quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói:
“Hoàng thượng, Vân gia xưa nay một lòng trung thành với hoàng thất. Năm xưa vì điều dưỡng thân thể Thái hậu mà dốc toàn lực, là gia tộc trăm năm làm thiện tích đức, thế mà lại bị kẻ ác hãm hại, chỉ sau một đêm, cả nhà bị tàn sát…”
“Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng, xét đến Vân gia chỉ còn mình thần thiếp, hãy cho phép đứa trẻ này theo họ Vân, nối tiếp y đạo của gia tộc.”
“Cũng xin Hoàng thượng chuẩn cho thần thiếp và Tĩnh An Vương hòa ly.”
“Bởi vì, kẻ chủ mưu diệt cả nhà Vân gia năm đó, chính là Tĩnh An Vương Tạ Chiêu!”
Ta đem toàn bộ chân tướng năm xưa nói rõ từng câu từng chữ, khiến mọi người trong điện kinh hoàng sững sờ.
Tạ Chiêu hét lên:
“Hoang đường! Hòa ly gì chứ? Diệt Vân gia gì chứ? Hoàng thượng, Vương phi mới sinh xong, tinh thần hoảng loạn, mong người minh xét, đừng tin vào những lời hoang tưởng của nàng ấy!”
Sư huynh cắt ngang:
“Sư muội ta hoàn toàn tỉnh táo, nào có bệnh gì?
Thảm án diệt môn của Vân gia, đến giờ vẫn không tra ra hung thủ, nếu không phải do Vương gia gây ra, thì vì sao lại không thể điều tra nổi?”