Ta lạnh lùng nhìn đám đạn mạc đỏ máu cứ không ngừng xúi giục, biết rõ chúng chỉ muốn khiến phụ hoàng cho rằng ta sốt ruột đoạt vị, lòng dạ không yên.

Nhưng ta vẫn bước lên một bước, chắp tay thi lễ:

“Phụ hoàng, nhi thần có một việc, không thể không tấu trình.”

Phụ hoàng mệt mỏi xoa trán: “Nói đi.”

Ta ngẩng đầu, từng chữ nặng như đinh đóng cột:

“Nhi thần khẩn thỉnh phụ hoàng, phế bỏ Linh Chiêu công chúa.”

Lời vừa dứt, cả điện lặng như tờ, im phăng phắc đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Tần Dục quỳ bên cạnh Linh Chiêu cúi đầu, nhưng khoé môi lại không kìm được mà cong lên, ánh mắt lóe lên tia đắc ý.

Phụ hoàng híp mắt lại, ngón tay gõ gõ lên long án:

“Cận nhi, con biết mình đang nói gì chứ?”

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt soi xét của ông, trầm giọng đáp:

“Nhi thần tất nhiên hiểu rõ. Nhi thần dám cầu phế công chúa, là bởi,”

Ta ngừng một chút, rồi quét mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Linh Chiêu:

“Linh Chiêu, vốn không phải là cốt nhục của phụ hoàng.”

Linh Chiêu lập tức ngẩng đầu, gào lên: “Ngươi vu khống! Lần trước rõ ràng nghiệm máu…”

“Đó là vì trong nước đã bị bỏ phèn chua!”

Ta lạnh giọng ngắt lời, rồi từ tay áo lấy ra một túi gấm nhỏ:

“Đây là chiếc chén dùng để nghiệm máu hôm đó, nhi thần đã sai người âm thầm thu giữ. Thái y có thể kiểm tra, đáy chén còn sót lại bột phèn chua.”

Tần Dục toàn thân run rẩy.

Hắn trừng lớn mắt, không thể tin nổi ta lại để lại một nước cờ như thế.

Linh Chiêu sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố chống chế:

“Ngươi nói có phèn chua thì có phèn chua sao? Ai biết có phải ngươi bôi lên sau không?”

“Ngươi nói ta giở trò, ta còn nói chính ngươi động tay động chân!”

Ta bình thản nói:

“Nếu vậy, hay là chúng ta nghiệm lại lần nữa?”

Linh Chiêu nghẹn lời, không thốt nổi câu nào.

“Choang!”

Phụ hoàng đột nhiên quăng chén trà thanh hoa trên án xuống đất, sứ vỡ tung tóe.

Ông không nói một lời, vươn tay cầm lấy một mảnh sứ vỡ, rạch thẳng vào ngón tay mình.

Lý Đức Toàn hoảng hốt la lên: “Hoàng thượng! Long thể không thể tổn thương a!”

Nhưng phụ hoàng chẳng màng, để giọt máu tươi rơi xuống chén nước.

Ông lạnh lùng nhìn chúng ta: “Nghiệm.”

Ta không chút do dự bước lên, cũng chích đầu ngón tay nhỏ máu vào chén.

Máu ta và máu phụ hoàng từ từ hòa quyện, loang ra trong nước một màu đỏ thẫm.

“Đến lượt ngươi.” Ta lạnh lùng nhìn Linh Chiêu, đưa cho nàng một mảnh sứ vỡ.

Tay nàng run run, vẫn cố vờ cứng cỏi: “Chuyện nhỏ nhặt này, bổn cung sợ gì?”

Nàng giật lấy mảnh sứ, nhưng khi định cắt tay thì lại khựng lại một chút.

Ta ánh mắt lóe lạnh, cúi người nhặt lấy mảnh sứ bén nhất trên đất.

Linh Chiêu chưa kịp phản ứng, ta đã nắm chặt tay nàng, mạnh mẽ rạch một đường trên cánh tay nàng.

“A !”

Tiếng hét còn chưa thoát ra, ta đã ấn cánh tay nàng xuống cạnh bát nước.

Máu nàng chảy xuống, “tách” một tiếng nhỏ vào nước.

Nhưng nó lại nổi lềnh bềnh một bên, không hề hoà vào với phần máu đỏ kia.

Chân tướng huyết mạch, phân rõ như đêm với ngày.

Linh Chiêu ôm cánh tay, lảo đảo lùi lại, sắc mặt xám ngắt:

“Không… không thể nào…”

Phụ hoàng giận dữ đập bàn: “Người đâu! Lôi Thục phi lên đây cho trẫm!”

Thục phi bị thị vệ lôi vào điện, vẫn ngẩng đầu kêu oan:

“Thần thiếp bị oan! Là tiện nhân kia vu hãm!”

Ta lạnh lùng vỗ tay, hai cấm quân lập tức áp giải Lý mụ mụ mặt mày bê bết máu vào.

Bà ta vừa thấy Thục phi liền quỳ rạp xuống, toàn thân run như cầy sấy:

“Nương nương… lão nô có lỗi với người…”

“Lão nô còn hai đứa cháu, không thể không khai thật…”

Linh Chiêu hoảng hốt: “Lý mụ mụ? Ngươi… ngươi muốn khai cái gì…”

Ta cười nhạt:

“Đương nhiên là khai rằng cha ngươi là một tên ăn mày, còn mẹ ngươi là kỹ nữ rẻ tiền nhất trong kỹ viện.”

Thục phi sắc mặt xám ngoét, Lý mụ mụ toàn thân co giật:

“Lão nô bất đắc dĩ… Năm đó Hoàng thượng sủng hạnh Hoàng hậu nương nương một đêm, rồi không còn ghé Dực Khôn Cung nữa. Nương nương giận đến điên cuồng, mới sai lão nô tráo đổi nữ nhi với một đứa con của ăn mày kỹ nữ, để Hoàng hậu cũng nếm mùi tuyệt vọng…”

“Câm miệng!”

Phụ hoàng giận dữ, tung chân đá bay long án:

“Người đâu! Kéo tiện tỳ này ra ngoài, lăng trì xử tử!”

Thục phi hoàn toàn sụp đổ, ngồi bệt dưới đất, lẩm bẩm như kẻ mất hồn.

Hoàng thượng nhắm mắt phất tay: “Ban cho nàng ta chén rượu độc.”

Ngay sau đó, ông quay đầu, gương mặt xanh mét nhìn Linh Chiêu.

Đạn mạc đỏ máu lại điên cuồng nổ tung trước đầu Tần Dục:

【Nữ chính mau cầu tình!】

【Tha cho Linh Chiêu đi!】

【Nàng ta chết thì hoàng thất bại lộ, ngươi cũng không sống nổi đâu!】

Ta vờ như không nghe thấy gì, rút đao từ thắt lưng một thị vệ, đi tới trước mặt Linh Chiêu.

“Ngươi ăn sung mặc sướng bao năm qua, giờ cũng đến lúc trả lại rồi.”

“Đừng mà!” Tần Dục hét lớn, lao đến định cản, nhưng bị thị vệ giữ chặt.

Đao loé lên ánh hàn quang, máu phụt thành một dải đỏ tươi từ cổ Linh Chiêu.

Nàng trừng mắt ngã xuống, Tần Dục lập tức phun ra một ngụm máu.

Phụ hoàng day trán, giọng mệt mỏi:

“Chuyện hôm nay, kẻ nào dám hé răng nửa câu, tru di cửu tộc.”

Ta nhìn về phía hoàng hôn bên ngoài đại điện, mũi đao vấy máu vẫn nhỏ từng giọt.

Tần Dục nói đúng,

Linh Chiêu chết, để che đậy hoàng thất ô nhục, phụ hoàng e rằng sẽ ra tay giết ta và mẫu hậu.

Nhưng không sao.

Ta đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui.

Một tháng sau, ta được sắc phong làm Vân Huy công chúa.

Trong buổi triều nghị, phụ hoàng long trọng tuyên bố:

“Biên cương nguy cấp, từ nay Họa đại tướng quân toàn quyền nắm giữ tam quân.”

Không ai biết, tin khẩn cấp kia là ta cùng ngoại tổ phụ sắp đặt từ lâu.

Ta đứng trên bậc cao, đón nhận ánh mắt kính sợ của cả triều đình, khóe môi nhếch lên.

Ngoại tổ phụ còn hữu dụng, phụ hoàng tuyệt không dám động đến ta.

Ngày ta chính thức dọn vào phủ công chúa, thái giám rón rén tới bẩm báo:

“Điện hạ, công tử Tần quỳ ngoài cửa suốt một đêm…”

Ta thản nhiên nhấp trà: “Cho hắn vào.”

Tần Dục lảo đảo bò vào, nào còn phong thái thư sinh năm xưa.

Tóc tai rối bù, áo vải thô sờn, dính đầy bùn đất.

Vừa thấy ta, hắn liền khóc lớn ôm lấy chân ta:

“Điện hạ! Ta sai rồi! Xin người, nể tình xưa nghĩa cũ…”

Ta cúi người đẩy hắn ra, cười lạnh:

“Công tử Tần chẳng phải từng nói, Linh Chiêu mới là thê tử ngươi muốn sao? Giờ đến tìm ta làm gì?”

Hắn run rẩy, cổ lộ rõ vết sẹo bị An Viễn hầu thiêu chữ “Nghịch” lúc đuổi khỏi gia môn.

Ta đứng thẳng người, giễu cợt:

“Nghe nói sau khi Linh Chiêu chết, ngươi bị bán vào Nam Phong quán?”

Tần Dục mặt không còn giọt máu, đầu hắn phía trên tràn ngập đạn mạc:

【Nữ chính hồ đồ!】

【Hắn là nam chính đó! Là lựa chọn duy nhất cho vị trí phò mã!】

Đám chữ đó như ruồi nhặng quẩn quanh khiến người phiền não.

Ta đã chịu đủ rồi.

Ta túm cổ hắn, bắt hắn ngẩng lên đối diện ta:

“Những dòng đạn mạc đó, là ngươi giở trò phải không?”

Đồng tử hắn co rút: “Ngươi… sao biết…”

Ta hất hắn ra, nhận lấy khăn tay lau sạch tay.

“Đem hắn tới giáo phường. Đã thích diễn tuồng thâm tình, thì để hắn diễn cả đời.”

Nửa năm sau,

Phụ hoàng bạo bệnh qua đời.

Dưới sự hộ giá của ngoại tổ phụ, ta thuận lợi đăng cơ xưng đế.

Mẫu hậu đích thân đội lên đầu ta chiếc mũ miện mười hai tua vàng.

Giữa tiếng pháo lễ vang vọng trời đất trong lễ đăng cơ, một trận cuồng tiếu quen thuộc từ giáo phường vọng đến.

Tân tổng quản thái giám cúi người bẩm:

“Khởi bẩm bệ hạ, Tần công tử hôm qua lại phát điên, cứ nói nhìn thấy đầy trời chữ máu…”

Ta vuốt ve viên dạ minh châu trên long ỷ, chợt nhớ lại đời trước, lúc bị đâm xuyên tim, Tần Dục cũng cười điên cuồng như vậy.

Trong làn hương trà mờ ảo, ta nhìn ra bầu trời quang đãng ngoài điện, chậm rãi nhếch môi.

Kiếp này, ta đã tự mình đổi lấy thiên mệnh.

(Toàn văn hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap