Chủng Vãn Tình khoát tay: “Không cần, tình hình Bắc Cương không thể trì hoãn. Lập tức đưa ta vào cung diện thánh, ta muốn hồi Bắc Cương chỉnh đốn quân đội. Ngươi mang theo nàng ta, dọc đường canh chừng cẩn thận, đừng để nàng ta thoát thân. Đến Bắc Cương rồi, bắt mấy pháp sư Hung Nô xem thử, có thể trục xuất hồn phách của Nguyệt Lý Đóa không.”
Cáp Na trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Nếu không thể thì sao?”
Chủng Vãn Tình vốn định đáp thẳng rằng giet đi là xong, nhưng khi nhận thấy sự do dự trong mắt Cáp Na, nàng đổi ý: “Vậy thì nhốt lại, ngươi phải trông giữ nàng ta cả đời. Nhưng có một điều ngươi cần hiểu rõ— nếu ngươi thất trách, để nàng ta trốn thoát, gây ra tai họa, thì ngươi và nàng ta sẽ cùng ch,et.”
Cáp Na không còn chần chừ nữa, nghiêm túc thi lễ theo phong tục thảo nguyên: “Được.”
Mà khi ấy, ta hoàn toàn không biết rằng, Chủng Vãn Tình và Cáp Na đã nhanh chóng áp giải ‘tỷ tỷ’ lên đường trở về Bắc Cương.
Lúc này, ta đang ở bãi tha ma ngoài thành đế đô, ra sức đào bới, cố tìm kiếm Trình Tri Tinh.
Mắt ta đỏ hoe, phía sau có cấm quân áp giải thân binh của tỷ tỷ. Dưới sự chỉ điểm của họ, ta tìm đến một đống đất mới đắp.
Hai tay run rẩy, ta cầm lấy xẻng sắt, từng nhát, từng nhát đào xuống.
Khi lưỡi xẻng chạm vào vật cứng, ta mở to mắt kinh ngạc, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, liền vội vàng dùng tay bới đất ra.
Điều khiến ta vui mừng là, chắc hẳn Trình Tri Tinh đã dùng cách gì đó để bảo toàn tính mạng của mình. Nhưng ta cũng không khỏi nghi hoặc…
Hắn chôn dưới đất, rốt cuộc đang giở trò quỷ gì đây?
17.
Ta triệu mấy cấm quân đến, một nhóm người cùng nhau đào bới suốt nửa ngày, cuối cùng cũng kéo được Trình Tri Tinh từ dưới đất lên.
Nhưng khi nhìn thấy hắn, ta ngây người.
Toàn thân Trình Tri Tinh cuộn tròn trong một lớp vỏ trong suốt, đầy vết thương. Phần dưới của lớp vỏ hầu như thấm đẫm m,áu khô, có thể tưởng tượng trước khi bị chôn sống, hắn đã phải chịu bao nhiêu tra tấn tàn khốc.
Ta bước lên một bước, kiềm chế nước mắt, khẽ gõ vào lớp vỏ đó: “Trình Tri Tinh! Trình Tri Tinh! Ngươi mau tỉnh lại đi!”
Không có phản ứng.
Nước mắt ta chảy dài, nấc nghẹn, tiếp tục đập mạnh vào lớp vỏ: “Trình Tri Tinh, ngươi không sao chứ? Ta không phải cố ý không đến cứu ngươi mà…”
Lớp vỏ vẫn im lặng.
Từng tiếng khóc thút thít dần biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào. Những cấm quân xung quanh thấy vậy, cũng thử dùng ngoại lực để phá vỡ lớp vỏ, nhưng bất ngờ phát hiện ra vật này không có lấy một khe hở, dù dùng đao chém cũng không để lại vết tích nào.
Ngay lúc tất cả đều bó tay, một giọng nữ bình thản bất chợt vang lên từ bên trong lớp vỏ:
“Cảnh báo! Cảnh báo! Khoang chữa trị năng lượng cạn kiệt, không thể tiếp tục duy trì sự sống cho bệnh nhân.”
Ta giật mình hoảng hốt, hoang mang đến mức không nói nên lời. Dù không biết giọng nữ kia phát ra từ đâu, cũng không biết có liên quan gì đến Trình Tri Tinh, nhưng ta hiểu được một chuyện—
Lớp vỏ trong suốt này bằng cách nào đó đã giữ mạng hắn, mà giờ đây, nó sắp không thể duy trì thêm nữa.
“Cái gì gọi là năng lượng? Phải tìm ở đâu? Ngươi nói đi! Ta đi lấy cho ngươi!”
Ta hoảng loạn đến tột cùng, hết lần này đến lần khác hét lên.
Nhưng không ai trả lời ta, chỉ có giọng nói nữ kia lặp đi lặp lại:
“Năng lượng cạn kiệt! Khoang chữa trị sắp dừng hoạt động!”
“Đừng dừng lại! Ta xin ngươi, năng lượng là gì? Ta đi tìm cho ngươi! Xin ngươi, đừng dừng lại, hắn mà ch,et, hắn thật sự sẽ ch,et mất!”
Ta vừa khóc vừa đập mạnh vào lớp vỏ, cả người run rẩy.
Tận đến lúc này, ta mới thực sự nhận ra, bóng dáng của Trình Tri Tinh đã sớm khắc sâu vào lòng ta từ bao giờ.
Đã gặp được quân tử, nguyện cùng người bạc đầu.
Đúng lúc ta tuyệt vọng nhất, từ trong ngực rơi ra một vật nhỏ. Giọng nữ kia lập tức đổi giọng:
“Phát hiện nguồn năng lượng! Xin hãy đặt nguồn năng lượng gần khoang chữa trị.”
Ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện vật rơi ra chính là miếng dây chuyền thần lang đã gãy làm đôi của Nguyệt Lý Đóa.
Vậy ra… đây chính là nguồn năng lượng sao?
Thôi mặc kệ! Ch,et cũng phải thử! Nếu Trình Tri Tinh ch,et ở đây, ta… ta sẽ thủ tiết vì hắn suốt đời!
Mang theo quyết tâm đó, ta mạnh tay ấn miếng dây chuyền lên lớp vỏ trong suốt.
Ngay giây sau, tựa như thần Phật trên cao nghe thấy lời khẩn cầu của ta, nửa chiếc dây chuyền tan chảy như băng gặp nắng, từ từ dung nhập vào lớp vỏ.
Thấy vậy, ta vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy nốt nửa chiếc dây chuyền còn lại ra, ấn chặt lên lớp vỏ.
Lúc này, giọng nói nữ kia không còn lặp lại lời cảnh báo nữa, mà thay vào đó, bên trong lớp vỏ bất chợt tràn đầy nước trong suốt, bao phủ hơn nửa thân thể Trình Tri Tinh. Mái tóc đen mềm mại của hắn dập dờn trong nước, vết m,áu loang lổ trên người cũng dần bị rửa trôi.
Đôi hàng mi khẽ run rẩy, rồi từ từ mở ra.
Trình Tri Tinh nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người ta, sau đó cong khóe môi, để lộ nụ cười tinh quái:
“Không ngờ phải không, Tiểu Trĩ Nô, ta ch,et rồi, nhưng là ta giả ch,et.”
Ta nhìn hắn mở mắt, vừa giận vừa buồn cười, định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị hắn cắt ngang.
“Hắc, xin lỗi Trĩ Nô, ta phải về nhà một chuyến, vết thương này khoang chữa trị không thể trị dứt, nếu không sẽ để lại di chứng. Thế nhưng… ta lại hết nhiên liệu để dịch chuyển thời không rồi, phải về nạp thêm một chút.”
Dứt lời, hắn vươn tay giật xuống sợi dây chuyền đá thanh kim trên cổ, dùng thủ pháp đặc biệt chạm mấy lần, lớp vỏ ngoài của viên đá rơi lả tả, để lộ bên trong một khối kim loại màu bạc trắng.
“Hê, Vọng Thư, gọi Uyên ca giúp ta một chút.”
“Nhận lệnh, đang liên lạc với Đỗ Lưu Uyên, xin hãy chờ trong giây lát.”
Giọng nữ kia lập tức đáp lời.
Ta nghe vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn Trình Tri Tinh.
Vọng Thư— cái tên này ta từng nghe qua, chính là một trong những danh hiệu của mặt trăng. Trình Tri Tinh lẽ nào là tiên nhân từ cung Quảng Hàn?
Không đúng, hắn không giống chút nào cả!
Nhìn thấy biểu cảm hoang mang của ta, Trình Tri Tinh bật cười:
“Chỉ là danh xưng thôi, bên ta có phong tục đặt tên cho AI theo thần thoại.”
Hóa ra là thế! Ta biết ngay mà, hắn tuyệt đối không thể là tiên nhân.
Nếu tiên nhân nào cũng có bộ dáng lém lỉnh như hắn, vậy tiên giới trong lòng ta cũng chẳng còn gì đáng tôn sùng nữa.
Ngay khi ta còn đang suy nghĩ linh tinh, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một hộp sắt khổng lồ, rơi xuống mặt đất, chấn động cả bãi tha ma, khiến vô số bộ hài cốt xung quanh cũng bật lên theo.
Từ trong hộp có người bước ra, giọng nói thanh nhã nhưng mang theo vài phần bất đắc dĩ:
“Tiểu Tinh, lại muốn ta thu dọn rắc rối gì đây? Khoan đã… chuyện gì thế này? Ai đã khiến ngươi bị thương thành như vậy?”
Hai câu sau rõ ràng chất chứa cơn giận, ta vô thức co rụt cổ, dè dặt nhìn về phía người vừa đến.
Đỗ Lưu Uyên— người này có vài phần tương tự Trình Tri Tinh, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Trình Tri Tinh tinh nghịch, mang vẻ vô tư như trẻ nhỏ, còn Đỗ Lưu Uyên lại thanh nhã, điềm tĩnh, toát lên phong thái của một quân tử.
Hắn lách qua những bộ xương trắng nơi bãi tha ma, sải bước đến bên cạnh Trình Tri Tinh, trên tay cầm một khối lập phương xanh biếc, nhanh chóng áp lên lớp vỏ trong suốt, làm nó dần dần hòa tan.
Khi năng lượng được bổ sung đầy đủ, dòng nước trong khoang chữa trị dâng lên bao phủ toàn thân Trình Tri Tinh, Đỗ Lưu Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ta:
“Ta là Đỗ Lưu Uyên, biểu huynh của Trình Tri Tinh. Xin hỏi cô nương, hắn đã bị thương như thế nào?”
Ta nghe hắn hỏi, liền mím môi, chần chừ một lúc, giọng nói khẽ khàng, mang theo chút tội lỗi:
“Là vì giúp ta thoát thân, hắn mới bị thương đến mức này.”
Nghe vậy, hàng lông mày thanh tú của Đỗ Lưu Uyên khẽ nhíu lại, không nói gì.
Ngược lại, Trình Tri Tinh cảm nhận được bầu không khí nặng nề, liền ló đầu ra khỏi nước, cười hì hì:
“Uyên ca, không liên quan gì đến nàng ấy, là ta tự nguyện.”
“Hồ đồ, im miệng.”
Ánh mắt Đỗ Lưu Uyên hiện lên một tia trách cứ, không chút do dự quát hắn.
“Uyên ca, ngươi chưa từng hồ đồ sao? Vì vị nữ đế trong truyền thuyết kia, ngươi cũng đâu tiếc thân mình, lao vào thế giới đầy nguy hiểm! Sao ngươi làm được mà ta thì không?”
Trình Tri Tinh cười tít mắt, không chút kiêng dè vạch trần chuyện cũ của biểu ca mình.
“Ngươi đừng sợ hắn, chính hắn cũng là kẻ vì tình mà bất chấp tất cả, lại còn dám mắng ta.”
Đỗ Lưu Uyên hừ lạnh một tiếng, làm bộ muốn quay đi:
“Miệng còn lanh lợi như vậy, xem ra thương tích vẫn chưa đủ nặng. Nếu đã thế, ta về đây.”
“Đừng mà, Uyên ca, ta sai rồi! Xin ngươi giúp ta một lần nữa.”
Thấy Đỗ Lưu Uyên định bỏ đi, Trình Tri Tinh vội vàng nhận lỗi.
Lúc này, Đỗ Lưu Uyên mới nguôi giận, để hắn tiếp tục ngâm trong khoang chữa trị thêm một lúc nữa, sau đó mới tiến lên, bấm vài điểm trên khoang, khiến nó thu nhỏ lại, rồi nâng Trình Tri Tinh dậy, dìu hắn về phía chiếc hộp sắt.
Nhìn thấy bọn họ sắp rời đi, ta đột nhiên mở miệng:
“Chờ một chút!”
Hai người lập tức dừng bước.
Trình Tri Tinh nói muốn về nhà chữa thương, nhưng không nói bao lâu mới trở lại. Hắn bị thương nặng như vậy, e rằng một năm rưỡi cũng chưa chắc hồi phục hoàn toàn. Trong khoảng thời gian đó, nếu hắn gặp được nữ tử nào khác thì sao?
Nghĩ vậy, ta lập tức tháo chiếc vòng vàng trên cổ tay, chạy tới, nhét nó vào tay Trình Tri Tinh, vội vã nói:
“Ngươi đừng quên ta!”
Theo tục lệ Đại Ngụy, nữ tử nếu muốn tỏ tình với nam nhân, ngoài tín vật định tình, còn phải tặng thêm hương thảo cùng một bài thơ do chính tay mình viết.
Vật định tình đã đưa rồi, hương thảo đâu?
Ta nhìn quanh bãi tha ma, lúc này đã vào đầu đông, cỏ cây úa tàn, thứ duy nhất có thể dùng làm hương thảo chỉ có cây tơ hồng.
Không chần chừ, ta nhanh chóng nhổ một nắm tơ hồng khô, nhét vào tay Trình Tri Tinh, rồi đọc:
“Tơ hồng theo gió dài, rễ dây chẳng đứt đoạn.
Vô tình còn chẳng lìa, có tình sao nỡ biệt?”
Trình Tri Tinh sững sờ, muốn nói gì đó nhưng đã bị Đỗ Lưu Uyên kéo đi, nhét vào hộp sắt.
Ta đứng yên nhìn chiếc hộp biến mất giữa không trung, sau đó mới quay lại, ra lệnh với đám cấm quân:
“Hồi cung. Việc hôm nay, nếu để ta nghe thấy một lời đồn đại, tất cả xử theo quân pháp.”