Chương 1: https://ngontinh2.blog/tuyet-trang-khong-rua-sach/chuong-1-tuyet-trang-khong-rua-sach/
12
Cái chết của quý phi và Nhị hoàng tử khiến phủ Trấn Quốc tướng quân đứng sau lửa giận ngút trời.
Sau khi điều tra, vụ thích khách lần này dường như có liên hệ với Hầu phủ, ngoại tộc của hoàng hậu.
Càng tra càng sâu, vụ việc năm xưa liên quan đến việc phế hậu và phủ Tướng quân bị vu oan mưu phản cũng bị đào bới lại.
Tại biệt cung, triều thần lại một phen tranh cãi long trời lở đất.
Cũng trong lúc đó, thân phận thật của ta bị vạch trần.
Để dập tắt miệng đời, hoàng thượng phong ta làm An Ninh công chúa, muốn lấy cớ ấy mà khép lại mọi chuyện.
Dù sao thì, nhà mẹ đẻ hoàng hậu, Nam Dương Hầu phủ, đang nắm binh quyền vùng Nam Việt, trấn giữ ba mươi vạn binh mã.
Miền nam vẫn cần nhà họ giữ ổn.
Phủ Trấn Quốc tướng quân thì trấn giữ phương Bắc, lần này đã chịu thiệt hại nặng nề.
Hoàng thượng bèn hạ chỉ: cho họ đưa một nữ tử khác tiến cung.
Còn việc lập thái tử, ngài chỉ khẽ cười lạnh:
“Trẫm còn chưa đến nỗi già lú.”
13
Ngày ta được sắc phong làm công chúa, hoàng thượng giữ ta lại trong thư phòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt ta thật lâu.
Ánh mắt dần nheo lại:
“Xem ra… trong hàng ám vệ của trẫm, có một con chuột chết.”
Ta không nói gì, vẫn lặng lẽ như xưa nhìn ngài.
Ngài hừ lạnh:
“Cút.”
Từ đó về sau, ngài không còn để ta chạm đến tấu chương nữa, cũng không cho phép ta tới gần người.
Về phần Âm Thư…
Ai mà biết hắn ở đâu?
Hắn xưa nay vốn chẳng đáng tin…
Vài ngày sau, tuyết lớn trút xuống, suýt làm tắc nghẽn đường núi quanh biệt cung.
Chư thần lo xảy ra tuyết tai, vội vã quay về kinh ứng phó.
Hoàng thượng đành đè nén bực tức, miễn cưỡng theo về.
Triều thần cưỡi ngựa đi trước,
Ngự giá theo sau chậm rãi.
Lộ trình vẫn ổn thỏa, cho đến khi đoàn xe một lần nữa đi ngang qua khe núi từng xảy ra vụ thích sát.
Trên con đường ấy, những khối cầu tuyết khổng lồ từ núi lăn xuống, chặn kín lối đi.
Ngự Lâm quân lập tức cảm thấy không ổn, bao vây long liễn bảo vệ.
Hoàng thượng bước ra khỏi xe, nhìn đống tuyết chắn ngang, rồi quay lại tìm kiếm trong đoàn.
Quả nhiên, không thấy xe của hoàng hậu và đại hoàng tử.
“Nam Dương Hầu phủ… thật muốn tạo phản sao?”
Tiếng gầm giận dữ chợt nghẹn lại, chỉ còn hơi thở dồn dập như ống bễ,
Tựa một con thú bị dồn đến đường cùng, thở hồng hộc giữa tuyết trắng tĩnh mịch.
Nhưng lần này, không có thích khách áo trắng nào xuất hiện.
Ngự Lâm quân cảnh giới một lúc, quyết định đưa hoàng thượng quay lại biệt cung trước.
Vì chướng ngại do tuyết đè quá cao, không thể dọn sạch trong thời gian ngắn.
Huống hồ, tuyết vẫn chưa dừng rơi.
Không còn cách nào khác.
Hoàng thượng trầm mặc ngồi trong long liễn, nhìn ra ngoài cửa sổ,
Vô tình thấy ta đang đi bộ phía sau,
Giày đã bị tuyết làm ướt sũng, đóng băng, sương bám đầy.
Ngài nhìn rất lâu, rồi đột ngột hạ lệnh dừng xe, gọi ta lên.
Ta ngoan ngoãn bước vào.
Không ngờ ngài lại đích thân tháo giày cho ta.
Nhưng giày đã dính chặt vào da, vừa kéo một cái,
một mảng da tím bầm liền bị xé rách.
Máu trào ra, hoàng thượng hoảng hốt, tay run lên.
Ta lặng lẽ nhìn ngài,
Chỉ thấy đôi mắt cao ngạo thường ngày, bỗng ươn ướt đỏ hoe.
Ngài ngồi sụp xuống trước mặt ta, ánh mắt dường như… có phần hối hận.
“Sao lại thành ra thế này…?”
Rồi nhìn ta chăm chú, hỏi khẽ:
“Ngươi không đau sao?”
Ta chỉ nhìn ngài, không đáp.
Một mảng da…
Đau sao bằng mẫu thân ta chết?
Ta cụp mi mắt, hàng mi dài che đi thứ đang cuộn trào trong đáy mắt: hận.
“Hoàng hậu nương nương?”
Bên ngoài, thống lĩnh Ngự Lâm quân cất tiếng.
Sắc mặt hoàng thượng lập tức tối sầm, xốc rèm lên.
Thấy hoàng hậu và đại hoàng tử đang rét run, co ro đứng bên đường.
Xe họ gãy trục, xa phu không rõ tung tích.
Hoàng thượng bấy giờ mới hiểu, vừa rồi mình đã nghi oan,
Họ chỉ là lạc đoàn.
“Bệ hạ!”
Hoàng hậu ôm đại hoàng tử lạnh đến tím tái, run rẩy nhìn hoàng thượng cầu khẩn.
Dù hoàng thượng có oán Nam Dương Hầu phủ,
nhưng đối với đứa con cuối cùng còn lại,
ngài cũng không đành lòng thấy nó chết rét nơi núi tuyết.
“Lên đi.”
Hoàng hậu và đại hoàng tử được mời lên xe, vội ôm chặt lấy bếp lửa.
Đến khi ấm hơn, đại hoàng tử lạnh lùng trừng mắt nhìn ta.
“Có phải ngươi làm gãy trục xe bọn ta không?
Tối qua ta thấy ngươi lén lút đến gần xe ngựa.”
Ta không đáp, chỉ khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ,
Chỉ tay về phía một đạo quán trên lưng chừng núi.
Gió tuyết mỗi lúc một lớn,
Hoàng thượng nhìn ngắm đạo quán một hồi, rồi quyết định,
Tạm thời trú chân tại đó.
14
Đạo quán này vô cùng tồi tàn, tượng tổ sư gia cũng đã đổ sập.
Trong quán không có đạo sĩ, nhưng cũng may mắn còn vài gian phòng có thể chắn gió tuyết.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân thở dài:
“Đợi tuyết gió dịu đi một chút, chúng ta lại lên đường tiếp.”
Hoàng thượng gật đầu.
Thời tiết thế này quả thực quá khắc nghiệt, lại thêm có kẻ cố ý dùng cầu tuyết chặn đường, càng phải cẩn thận.
Đến xế chiều, tuyết nhỏ dần.
Thống lĩnh chia nửa quân đi thăm dò tình hình ở khe núi, nửa còn lại ở lại nấu cháo.