Rõ ràng là từ mang tính khinh miệt, vậy mà hắn lại nói đầy kiêu ngạo,

như thể đó là vinh dự to lớn.

Nguyên Trinh tức đến nỗi đấm thẳng một cú.

Nguyên Kỳ đỡ lấy dễ dàng.

Hắn nhướng mày, nhìn Nguyên Trinh:

“Còn nhớ sơn trại của Nữ Môn không?”

“Ta đưa đệ đến đó là để đệ trốn một tháng.”

“Chứ không phải để đệ cướp người của ta, đi yêu hoàng tẩu!”

Nói xong, cả hai lại không cam lòng, lao vào đánh nhau lần nữa.

Ta chỉ còn biết câm nín.

Cái dịch quán này bảo vệ có phải quá kém không?

Hai người này đánh nhau loạn cả lên rồi mà không ai can ngăn.

Nhưng khi ta liếc nhìn quanh, đầu người ẩn nấp khắp nơi…

Thôi được rồi, vì biết thân phận của Nguyên Kỳ và Nguyên Trinh, nên chẳng ai dám xen vào.

Sáng sớm hôm sau, trước khi hai người kia tiếp tục dây dưa, ta đã chủ động vào cung trước.

Trực tiếp xin được thánh chỉ ban hôn.

Vừa bước ra khỏi điện, liền thấy hai cái đầu heo đứng hai bên, tức là hai vị hoàng tử mặt sưng phù.

Họ tin chắc rằng ta thích gương mặt đối phương,

nên khi đánh nhau toàn nhắm vào mặt mà đấm.

Ta nhìn mà không đành lòng.

“Muội chọn ai?”

Vừa xuất hiện, cả hai đồng thời bước tới, ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Ta chỉ liếc nhìn Nguyên Trinh một cái, rồi nhìn thẳng vào Nguyên Kỳ.

Người đó là mối tình đầu của ta, chiếm trọn ba năm tuổi thanh xuân.

Là người duy nhất ở bên ta sau khi mẫu phi qua đời.

“Đừng nhìn hắn! Nhìn ta này!”

Nguyên Trinh gấp đến độ nắm lấy vạt áo ta, nhẹ nhàng lay lay:

“Ta đã đợi muội rất lâu, cũng sẵn sàng thay đổi vì muội!”

“Lễ cưới ta chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ muội đến tìm ta thôi…”

Nói đến đây, đôi mắt chó con xinh đẹp trong veo của hắn bắt đầu ngấn nước.

Còn Nguyên Kỳ thì rạng rỡ hẳn lên.

Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên mặt mình:

“Tiểu công chúa, ta nguyện để muội đánh cả đời.”

Nhưng còn chưa nói xong, đã bị Nguyên Trinh hung hăng đẩy ra:

“Ngươi mơ đẹp quá rồi!”

“A Ninh, làm trắc phu cũng được! Ta bằng lòng!”

Nguyên Kỳ lập tức đáp trả:

“Đừng hòng!”

Thấy hai người càng lúc càng căng, ta dứt khoát chen vào giữa,

nhét thánh chỉ ban hôn vào tay Nguyên Trinh.

Giữa ánh nhìn ngày càng sáng, càng rực rỡ của đôi mắt chó con ấy, ta khẽ nói:

“Ta đợi chàng đến đón ta về.”

Câu này, chính là lời chọn lựa rõ ràng nhất.

Chỉ trong tích tắc, sắc mặt Nguyên Kỳ trở nên vô cùng khó coi.

Còn ta thì không quan tâm, cứ thế quay người rời đi.

Lúc chuẩn bị cho lễ thành hôn, quả thật chẳng ai đến làm phiền.

Nguyên Trinh vì kiêng gặp trước hôn lễ nên không thể tới.

Còn Nguyên Kỳ… chắc là tức đến không buồn để ý đến ta nữa.

Chỉ cần nghĩ tới khả năng ấy, tim ta lại đau âm ỉ.

Ta nghĩ… mình thực sự từng thích hắn, rất thích là đằng khác.

Thế nhưng… hắn không hợp với ta.

Như ngũ tỷ từng nói:

“Thà gả cho người yêu mình thật lòng, còn hơn cố gả cho người mình yêu.”

Tam tỷ chính là bài học điển hình.

Nghĩ đến đây, ta thở dài, tiếp tục kiểm kê sính lễ của mình.

Thật sự quá nhiều, ta đếm mãi đến tận trước giờ xuất giá mới xong.

Nhưng lúc sắp vén khăn cưới,

Lại nghe thấy tiếng rên rỉ “ư ử” vang lên.

Đang nghi hoặc, trước mắt sáng bừng,

Và ta nhìn thấy Nguyên Trinh bị trói chặt vào ghế, miệng bị nhét vải đỏ.

11

Trong đôi mắt chó con xinh đẹp của Nguyên Trinh, nước mắt lấp lánh.

Ta theo bản năng ngẩng đầu,

chạm phải ánh mắt mỉm cười của Nguyên Kỳ.

Vẫn là dáng vẻ ôn hòa nho nhã như trước,

nhưng ta lại thấy nụ cười ấy nguy hiểm vô cùng.

“Ta sớm đã thề, không cưới ai ngoài nàng.”

“Làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác?”

Cho nên… ngươi liền cướp hôn?

Không đúng, là trực tiếp đổi rể?

Bàn tay Nguyên Kỳ nhẹ vuốt cằm ta,

trong mắt là thứ tình cảm sâu không thấy đáy.

“Ta cho nàng một cơ hội nữa, có nguyện ý gả cho ta không?”

Rõ ràng đang ở vị thế trên, nhưng sắc mặt hắn lại như đang cầu xin.

Tựa như chỉ cần ta nói một tiếng “không”, hắn sẽ lập tức vỡ vụn đến thất thố.

“Ta…”

“Đừng nói gì cả.”

Nguyên Kỳ run rẩy buông tay ta ra.

Hắn đứng dậy bước đến trước mặt Nguyên Trinh, không còn nửa phần dịu dàng dành cho ta.

Hắn tháo dải lụa đỏ nhét trong miệng Nguyên Trinh, từ trên cao nhìn xuống:

“Ngươi có đồng ý không?”

Một câu này khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngây người.

“Ngươi có đồng ý để ta cũng cưới nàng không?”

“Chúng ta… cùng cưới nàng.”

Nửa câu sau, Nguyên Kỳ nghiến răng nói ra, như thể đã phải nhượng bộ đến cực hạn.

Ánh mắt hắn hung hăng trừng Nguyên Trinh, như đang nhìn một tên trộm cắp thứ hắn trân quý nhất chứ không phải là đệ đệ ruột.

Nguyên Trinh không trả lời, ánh mắt đảo qua khắp phòng.

Hắn bị trói, ta thì tay trói gà không chặt,

còn người duy nhất tự do lại là Nguyên Kỳ.

“Được thôi… Nhưng ta là chính thất!”

Nghe câu đó, ta khẽ nhắm mắt.

Chỉ thấy người của ngũ tỷ đúng là có tài tẩy não.

Thôi thì, như tỷ ấy từng nói:

“Yêu một người quá mệt mỏi, chi bằng yêu hai người luôn cho rồi.”

[Phiên ngoại – Nguyên Kỳ]

Ta từng rất thích Thất công chúa nước Hạ, thích từ rất lâu rồi.

Nhưng khi ấy, Nguyên triều rối ren, hoàng thúc không phục phụ hoàng, đã hạ độc hại chết nhiều người trong hoàng thất.

Ngay cả đệ đệ cùng cha cùng mẹ với ta, Nguyên Trinh, cũng lâm vào nguy hiểm.

Đúng lúc đó hai nước khai chiến, phụ hoàng truyền chỉ gọi ta trở về.

Đêm hôm đó, ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng để lại cho tiểu công chúa một khối ngọc bội mẫu phi đã tặng.

Còn giao thêm hai ám vệ đi theo bảo vệ nàng.

Nhưng ta không ngờ, khi ta càng lún sâu trong chính trường âm hiểm,

đệ đệ mà ta gửi đi để bảo hộ, lại gặp được tiểu công chúa mà ta quý trọng nhất.

Hai ám vệ ta để lại cũng bị người ta bí mật xử lý.

Sau đó ta từng sai rất nhiều người dò hỏi tình hình nàng.

Nghe nói nàng sống rất vui vẻ, lòng ta vừa đau vừa chua xót.

Ta rời đi lâu đến vậy, nàng có còn nhớ đến ta không?

Mãi cho đến khi Nguyên triều dần ổn định, cuộc chiến giữa hai nước cũng sắp kết thúc,

ta mới có thể gặp lại tiểu công chúa.

Ban đầu ta chưa từng nghĩ người được gả hòa thân lại là nàng.

Làm sao có thể là nàng được?

Tiểu công chúa cao quý của ta, sao có thể đi hòa thân?

Hai chữ ấy căn bản không xứng với nàng.

Ta chỉ muốn sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ đích thân đến cầu thân với nàng…

Nào ngờ, nàng lại rất giận ta.

Giận ta cũng như những kẻ khác, vứt bỏ nàng.

Nhưng làm sao ta có gan ấy?

Người sợ bị bỏ lại luôn là ta mới đúng.

Dù cho nàng đã có lựa chọn, ta cũng quyết không buông tay!

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap